HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 786

Hắn sẽ không cô đơn một mình, sẽ không bị chúng bạn xa lánh, sẽ không bị
buộc một mình đi trong đêm tối, trở thành cô khách thiên nhai nữa, từ nay
về sau, tội ác bị xóa bỏ——
Hắn chân chính thoát khỏi ác mộng kiếp trước, hắn chân chính trọng sinh.
Mặc Nhiên ôm Sư Muội, ôm hồi lâu mới buông ra, trong mắt nổ đầy pháo
hoa, sáng ngời như vậy, như hai dải ngân hà sáng lập lòe.
Sư Muội vẫn ngơ ngác đứng yên, cho tới tận khi Mặc Nhiên giữ lấy bờ vai
của y, rũ mắt cười nhìn y, nhìn thật lâu, y mới dần dần khôi phục lại tinh
thần, trán khẽ nghiêng, chủ động dựa vào cằm Mặc Nhiên.
“A Nhiên.”
“Ừm ừm.”
Khi Sư Muội lại nâng mặt lên, mang theo ý cười nhàn nhạt, hốc mắt lại có
hơi ướt.
“Đệ còn sống là may rồi.”
Mặc Nhiên cười xoa đầu y, giữ lấy tay y, nói: “Đồ ngốc, ta sao có thể có
chuyện gì chứ? Ta…”
Đang định nói thêm, bỗng bên ngoài lại có người xốc mành lên, tiến vào.
“Tiết Mông?”
“…” Tiết Mông quả thực lòng dạ hẹp hòi, có lẽ bị cướp mất cơ hội nổi bật
khi trừ tà đuổi yêu ở trấn Thải Điệp, sắc mặt không khỏi đen xì, môi cũng
mím chặt. Thấy Mặc Nhiên tỉnh, cũng chỉ tạm dừng giây lát, sau đó quay
đầu nói với Sư Muội, “Hắn tỉnh bao giờ?”
Sư Muội do dự một lát mới mở miệng, trong giọng cũng có hơi phiền lòng:
“Lúc nãy.”
“… Ừ.” Tiết Mông lên tiếng, vẫn chẳng buồn nhìn Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên thầm nghĩ tên nhóc này đúng chỉ là tên nhóc, bị cướp sự nổi bật
cũng như bị cướp kẹo, nửa ngày cũng không có nổi sắc mặt đẹp.
Có điều tâm tình hắn rất tốt, cũng không muốn so đo với Tiết Mông, mà
cười nói: “Có vẻ ta hôn mê đã lâu, ai đưa ta về thế?”
“Còn có thể là ai nữa?” Tiết Mông phất tay khoanh tay lại, sắc mặt cực kỳ
kém, “Còn không phải sư tôn?”
“À.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.