HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 792

Sư Muội bên cạnh thấy Tiết Mông khó có thể giấu nổi chuyện này, không
khỏi thở dài, cuối cùng rủ mắt im lặng.
Tiết Mông nức nở nói: “Ngươi nói như vậy, người ở dưới đất nghe được sẽ
khổ sở biết bao…”
Những lời này tới quá đột ngột, Mặc Nhiên nhất thời không phản ứng lại,
chỉ ngơ ngác hỏi: “Cái gì?”
Tiết Mông chỉ khóc rống, nọc độc của cậu chui vào cổ Mặc Nhiên, nhưng
cũng tự làm cậu bị thương.
Cậu khóc tới thương tâm như vậy, nức nở thành vụn nhỏ, cậu không ngừng
lau mặt, lau hai mắt của mình, ánh mắt khi thì hung ác, khi thì cực kỳ bi ai.
Cậu ngồi xổm trên đất không đứng dậy.
Vùi mặt vào trong khủyu tay lâu thật lâu.
Mặc Nhiên dần dần cảm thấy cơn chết lặng truyền từ trong lòng ra, dần dần
lạnh lẽo cả người.
Hắn cảm thấy môi mình động, nghe thấy mình đang hỏi.
“Tiết Mông, ngươi nói cái gì…”
Tiết Mông khóc thật lâu, lại có lẽ không phải như vậy, chỉ là Mặc Nhiên
cảm thấy mình chờ câu hỏi như sét đánh, chờ rất lâu.
“Sư tôn…” Tiết Mông cuối cùng cứng họng nói, “Người không còn nữa.”
Mặc Nhiên nhất thời không nói gì, cả người lạnh ngắt, chỉ mờ mịt nghe, tựa
hồ không hiểu nổi ý của cậu.
Không còn nữa?
Cái gì không còn nữa?
Không còn nữa là đi đâu?
Ai không còn nữa… Ai không còn nữa!!
Ai không còn nữa!!!
Tiết Mông chậm rãi ngẩng đầu lên, đáy mắt như có hận, có trào phúng, có
ghét cay ghét đắng sâu đậm.
“Ngươi có biết khi đó vì sao người không quay đầu lại không?”
“…”
“Cha ta nói, tu bổ thiên liệt xong người đã suy kiệt linh lực, ngươi cho rằng
sát khí ở quỷ giới chỉ đánh lên một mình ngươi? Kết giới quán chiếu là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.