HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 798

Một đường đi xuống, yết hầu, cổ, không còn nhịp đập.
Lại tới tay.
Hắn cầm tay y, đầu ngón tay đã có chút cứng đờ, nhưng cảm giác lại rất thô
ráp.
Mặc Nhiên cảm thấy kỳ quái, tay Sở Vãn Ninh tuy có vết chai rất nhỏ,
nhưng tay vẫn luôn nhu hòa mìn mịn, hắn không nhịn được xem lại cẩn
thận, nhìn thấy làn da nứt nẻ rách nát, tuy rằng đã được lau đi, nhưng miệng
vết thương không có cách nào khép lại được nữa, da thịt vẫn mở ra.
Hắn nhớ tới lời Tiết Mông nói.
“Linh lực người đã bị tổn hại hết, không khác gì phàm nhân, không thể
dùng pháp thuật nữa, cũng không thể truyền được âm, chỉ có thể cõng
ngươi, từng bước từng bước bò lên bậc thang Tử Sinh Đỉnh…”
Chịu không nổi, không đứng lên nổi, nằm trên mặt đất, quỳ, kéo, cho tới
khi mười ngón tay rách nát, thấm đầy máu.
Cũng muốn đưa hắn về nhà.
Mặc Nhiên cứng đờ thì thào: “Là người đưa ta về ư?”
“…”
“Sở Vãn Ninh, là người ư…”
“Nếu người không tự mình gật đầu, ta sẽ không tin.” Mặc Nhiên nói với
người nằm trong quan tài, gương mặt như bình tĩnh, như hết lòng tin người
trước mắt sẽ thật sự tỉnh lại, “Sở Vãn Ninh, người gật đầu đi. Gật đầu, ta sẽ
tin người, ta không hận người… Người gật đầu đi, được không.”
Nhưng Sở Vãn Ninh vẫn nằm như vậy, biểu tình nhàn nhạt, ánh mắt lạnh
băng, tựa hồ Mặc Nhiên có hận y hay không, y căn bản không để bụng,
chính y cũng không mong thứ không thẹn với lương tâm, để lại người khác
lo sợ bất an trên đời.
Người này, dù sống hay chết, đều khiến người khác bực mình, hơn là khiến
người ta đau lòng.
Mặc Nhiên đột nhiên cười nhạo: “Cũng đúng.” Hắn nói, “Có bao giờ người
nghe ta nói đâu.”
Hắn nhìn Sở Vãn Ninh, bỗng nhiên cảm thấy thật hoang đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.