HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 799

Cho tới nay, hắn luôn vì Sở Vãn Ninh coi thường mình mà sinh hận, vì Sở
Vãn Ninh năm đó không cứu Sư Muội mà hận sâu nặng.
Vòng đi vòng lại, loại hận này kéo dài suốt hơn mười năm, lại chợt có một
ngày, có kẻ nói với hắn——
“Sở Vãn Ninh khi ấy xoay người bỏ đi, là không muốn liên lụy tới ngươi.”
Chợt có kẻ nói với hắn——
“Kết giới quán chiếu là song sinh, ngươi bị thương bao nhiêu, người cũng
bị y như vậy.”
Linh lực y cạn kiệt, y không có sức tự bảo vệ mình, y…
Hay lắm, thật sự hay lắm. Sở Vãn Ninh làm gì cũng đúng, vậy hắn thì sao?
Chẳng hay biết gì, như tên ngốc chẳng biết cái gì hết, như vai hề bị xoay
quanh, nhe răng trợn mắt moi tim móc phổi hận lâu như vậy.
Là cái thá gì?!
Thứ như hiểu lầm, nếu ngắn ngủi, vậy thì như một vết thương khép miệng
bị dính bẩn, nếu phát hiện kịp, rửa sạch đi bôi thuốc băng lại lần nữa, thế là
đã ổn.
Nhưng nếu hiểu lầm, kéo dài mười năm hai mươi năm, khiến người hiểu
lầm rơi vào vòng xoáy thù hận, đã rơi vòng dòng để ý lâu dài, đã rơi vào
ràng buộc lâu dài, thậm chí là mạng.
Nếu tình cảm đã kết vảy, tạo thành da thịt mới, hoàn toàn hòa hợp trong
thân thể.
Bỗng nhiên có người nói: “Không phải như thế, tất cả đều sai rồi.”
Vậy lúc đó nên làm gì mới được đây? Những dơ bẩn đó đã theo năm tháng,
lớn lên dưới lớp da, dính vào trong máu.
Vậy chính là muốn xé mở da thịt lành lặn, mới có thể làm tiêu tan hiềm
khích khi xưa.
Một năm hiểu lầm là hiểu lầm.
Mười năm hiểu lầm, là oan nghiệt.
Mà từ sống tới chết, hiểu lầm cả đời, đó là mệnh.
Mệnh của bọn họ là duyên bạc.
Cửa đá dày nặng của Sương Thiên Điện chậm rãi mở ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.