HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 801

Ánh mắt như chim ưng lướt qua phía sau hắn, nhưng những người đó đều
lộ ra một gương mặt mơ hồ, hắn thậm chí không nhận ra được ai tên
Trương Tam ai gọi Lý Tứ.
Mà bọn họ, đương nhiên cũng không biết lư hương kia của đế quân thiếu
niên, đến tột cùng là bày ở nơi nào.
“Cái lò này, vốn đặt ở đâu?”
Hắn không nhớ rõ, mà người có thể nhớ rõ chuyện chưa, đều đã chết, tan
biến cả rồi.
Mặc Nhiên sao lại không rõ cảm nhận bây giờ của Tiết Chính Ung.
“Có đôi khi bỗng nhiên nhớ tới chuyện nực cười khi niên thiếu, không tự
giác mà kể ra, lại nhận ra người có thể hiểu được câu chê cười này, đến một
người cũng chẳng có.”
Tiết Chính Ung lại uống một ngụm rượu, cúi đầu cười.
“Cha con ấy à, những đồng bào trước kia nữa… Sư tôn con…”
Ánh sáng chiếu lên ông, hỏi: “Nhiên nhi, con có biết vì sao ngọn núi này
tên là A A A không?”
Mặc Nhiên hiểu ông muốn nói gì, nhưng hắn trước mắt vẫn tâm phiền ý
loạn, cũng không muốn nghe Tiết Chính Ung kể chuyện xưa, bởi vậy mở
miệng: “Biết. Bá phụ khóc ở đây.”
“A…” Tiết Chính Ung sửng sốt, chậm rãi chớp mắt, đuôi mắt có vệt nước
mắt, “Là bá mẫu con kể cho con à?”
“Ừ.”
Tiết Chính Ung lau lau nước mắt, thở dài: “Được, được, vậy con biết, bá
phụ muốn nói với con chính là, khó chịu thì con cứ khóc đi, không sao đâu.
Nước mắt nam nhi có rơi vì quân, không mất mặt.”
Mặc Nhiên lại chưa từng rơi lệ, có lẽ vì hai đời tranh đấu, tâm vững như
sắt, so với khi Sư Muội qua đời tê tâm liệt phế, mình hiện tại lại bình tĩnh
như vậy. Bình tĩnh tới mức hắn thậm chí vì mình chết lặng mà hãi hùng
khiếp vía. Hắn không biết là mình thế mà lại bạc bẽo tới mức này.
Uống rượu xong, ngồi một lát, Tiết Chính Ung đứng dậy, không biết vì lâu
làm chân tê, hay là vì uống nhiều mà bước tập tễnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.