HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 803

vụng về mà cán bột bánh, cũng làm nhân, trên bàn đặt bột mì và nước trong
còn chỉnh chỉnh tề tề xếp mấy cái hoành thánh.
“Loảng xoảng.”
Đồ trên bàn bị hất xuống, thanh âm bạo ngược kia truyền tới. Làm đầu đũa
Mặc Nhiên khó động, nuốt không trôi.
Hắn khi đó cảm thấy Sở Vãn Ninh đang cười nhạo hắn, không có lòng tốt
muốn làm hắn đau đớn.
Nhưng giờ phút này ngẫm lại, có lẽ Sở Vãn Ninh khi đó, thật sự chỉ muốn
thay Sư Muội đã chết, vì hắn nấu một chén hoành thánh mà thôi.
“Ngươi là cái thá gì? Ngươi cũng xứng đụng vào đồ huynh ấy từng dùng ư?
Cũng xứng làm món của huynh ấy ư? Sư Muội chết rồi, ngươi vừa lòng
chưa? Có phải ngươi muốn bức điên tất cả các đồ đệ của ngươi, ngươi mới
cam tâm? Sở Vãn Ninh! Trên đời này không ai có thể làm ra một chén
hoành thánh kia, ngươi có bắt chước, cũng không giống huynh ấy!”
Từng chữ đâm vào tim.
Hắn không muốn nghĩ tới, hắn vùi đầu ăn.
Nhưng mà không như hắn muốn, ký ức không tha cho hắn.
Hắn nhớ rõ tới khuôn mặt của Sở Vãn Ninh rõ ràng hơn bất cứ thời điểm
nào, không vui không buồn, hắn nhớ lại rõ ràng từng chi tiết hơn bất cứ
thời điểm nào.
Nhớ tới mười ngón tay hiện một tia run rẩy, gương mặt còn dính chút bột
mì.
Nhớ tới hoành thánh căng tròn lăn đầy đất.
Nhớ tới Sở Vãn Ninh rũ mi mắt, cúi người chậm rãi nhặt từng cái bánh
không ăn được nữa lên, lại tự tay đổ đi.
Tự tay đổ đi.
Bát mì vẫn còn lại hơn nửa.
Mặc Nhiên lại ăn không nổi, hắn đẩy bát mì ra, dường như chốn khỏi nơi
khiến hắn điên lên này. Hắn cướp đường chạy như điên trong Tử Sinh
Đỉnh, như muốn vứt hết hơn mười năm lầm này ra sau lưng, như đuổi theo
những năm tháng hoang đường cuồn cuộn, đuổi theo nam nhân một mình
rời khỏi Mạnh Bà đường kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.