HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 800

Vẫn như kiếp trước, Tiết Chính Ung mang theo một túi rượu trắng bằng da
dê, nặng nề bước vào tới cạnh Mặc Nhiên, ngồi xuống đất, sáng vai với
hắn.
“Ta nghe người ta nói con ở đây, bá phụ tới bồi con.”
Đôi mắt như báo của Tiết Chính Ung cũng đỏ bừng, hiện rõ mới khóc
không lâu trước đây.
“Cũng tới bồi y.”
Mặc Nhiên không nói gì, Tiết Chính Ung liền mở bầu rươu, uống ừng ực
mấy ngụm, sau đó đột nhiên ngừng lại đặt xuống, tàn nhẫn lau mặt, cố gắng
cười nói vui vẻ: “Trước kia ta uống rượu, Ngọc Hành nhìn thấy luôn không
cao hứng, giờ thì… Ầy, thôi, không nói, không nói nữa. Tuổi ta không lớn,
nhưng lại tiễn từng vị từng vị cố nhân. Nhiên nhi, con có biết đây là cảm
giác gì không?”
“…”
Mặc Nhiên rủ mi xuống.
Kiếp trước, Tiết Chính Ung cũng hỏi hắn chuyện này.
Nhưng khi đó trong mắt hắn chỉ có Sư Muội huyết nhục lụi tàn, những
người khác sống chết thế nào là cái thá gì? Hắn không hiểu, cũng chẳng
muốn hiểu.
Nhưng giờ, sao hắn lại không rõ?
Trước khi trọng sinh cô đơn lẻ loi, Vu Sơn điện rộng như vậy chỉ còn mỗi
một mình hắn.
Có một ngày, hắn đang mơ màng ngủ chợt bừng tỉnh, mơ thấy chuyện khi
xưa cầu học dưới môn hạ Ngọc Hành, tỉnh lại còn cố ý tới nơi mình ở năm
đó, nhưng đẩy cửa vào, phòng đệ tử nhỏ hẹp kia bị bỏ hoang đã lâu, bốn
vách tường phủ đầy bụi.
Hắn nhìn thấy một cái huân hương nhỏ bị đạp đổ trên đất, không biết là ai
làm đổ, đổ từ khi nào. Hắn nhặt huân hương lên, theo bản năng muốn đặt
nó về chỗ cũ.
Nhưng thời gian chảy xiết, hắn cầm lò nhỏ, bỗng sửng sốt.
“Cái lò này, vốn đặt ở đâu?”
Hắn không nhớ rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.