HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 827

Cũng từng cảm thấy Mặc Nhiên đáng sợ như vậy, nhưng hôm nay lại vô cớ,
cảm thấy người nam nhân này thật đáng thương.
Hắn đâu phải tìm y phục, rõ ràng là tìm bản thân đã đánh mất.
“Bệ hạ.” Lão già thầm thở dài, “Bỏ đi, ngày đã không còn là thiếu niên khi
xưa nữa rồi.”
“…” Mặc Nhiên vốn đang bốc lửa giận ngút trời, nghe vậy hung tợn quay
đầu lại nhìn chằm chằm gương mặt nhăn nheo của ông già kia, lại như bị
nghẹn họng, không nói được gì, chỉ là đuôi mắt đỏ lên, không ngừng thở
dốc, thật lâu sau mới nói, “Không thể…?”
“Không thể.”
“… Không về được?”
“Không về được.”
Trên mặt nam nhân ba mươi hai tuổi kia, lần đầu tiên xuất hiện một loại mờ
mịt vô thố chỉ trẻ con mới có, hắn nhắm mắt lại, hầu kết nhấp nhô, cúi đầu
bên cạnh lão nô vốn tưởng rằng khi hắn mở mắt ra sẽ lộ răng nanh sắc
nhọn, xé nát hết thảy trước mắt.
Nhưng mà khi Mặc Nhiên mở mắt ra, hốc mắt lại có chút ươn ướt.
Có lẽ loại ươn ướt này, đã giết chết lửa lớn trong lòng hắn.
Mặc Nhiên mở miệng, giọng khàn khàn mệt mỏi: “Đúng rồi… Đúng…
Không về được… Không về được nữa….”
Hắn mệt mỏi vô hạn buông y phục xuống, ngồi bên bàn đá, vùi mặt vào
lòng bàn tay.
Qua thật lâu, hắn mới nói: “Vậy buộc cột tóc đi.”
“… Bệ hạ… Người hà tất…”
“Mệnh bổn tọa đã hết, lúc chết, không muốn quá cô độc.” Mặc Nhiên lúc
nói những lời này, cũng không buông tay, không ai nhìn thấy biểu tình trên
mặt hắn, “Muốn thay y phục, để cảm thấy còn có cố nhân bồi bên.”
Lưu công thở dài nói: “Đó là giả.”
“Giả cũng được.”
Mặc Nhiên nói.
“Giả, còn tốt hơn không có gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.