HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 828

Tóc dài thúc cao, vòng từng vòng, sau đó hắn từ đám đồ cũ kia, nhặt lên
một cái phát khấu bạc màu, hắn muốn đội phát khấu khi còn thiếu niên,
nhưng nhìn ảnh ngược trong nước, động tác trên tay hắn lại ngừng lại.
Là bên trái, hay bên phải?
Lâu rồi không dùng phát khấu này, ký ức trở nên mơ hồ như vậy, Mặc
Nhiên nhắm mắt, hắn nói: “Lão Lưu, ông có biết ta năm đó, buộc thế nào
không?”
“Hổi bệ hạ, lão nô sau khi ngài đăng cơ năm thứ hai, mới vào cung hầu hạ,
lão nô không biết.”
Mặc Nhiên nói: “Nhưng ta nghĩ không ra, ta muốn có người nhắc cho ta.”
“…”
“Ông nói xem, ở đâu có người như vậy, có thể nói cho ta.” Mặc Nhiên lẩm
bẩm, “Ai có thể nói cho ta, ta khi xưa… Là dáng vẻ thế nào.”
Lão Lưu thở dài một hơi, lại không nói ra bất cứ ai, kỳ thật trong lòng Mặc
Nhiên cũng biết ông già này không có đáp án cho hắn, hắn chỉ nghi hoặc
cầm phát khấu màu đen kia, lật trái, lật phải, cuối cùng đặt bên trái.
“Hình như là vậy nhỉ.” Mặc Nhiên nói, “Ta đi hỏi y một chút.”
Hắn liền vào sâu trong Thủy Tạ, tới cạnh hồ sen, thi hài Sở Vãn Ninh nằm
đó, chỉ như ngủ mà thôi.
Mặc Nhiên ngồi trên đất, hắn nâng má, nói: “Sư tôn.”
Gió đưa hương hoa, hắn nhìn cả hồ đang độ đỏ tươi đẹp, nam nhân nhắm
chặt mắt kia, bỗng cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, rồi lại không biết
nói gì.
Đối với Sở Vãn Ninh, hắn tựa hồ có một tình cảm đầy ắp, nhưng tình cảm
kia quá lộn xộn, trong đó có chua ngọt đắng cay rất nhiều, hắn không nếm
ra được mình hận người này nhiều hơn, hay là loại tình cảm khác nhiều
hơn, hắn thật sự không biết nên đối với người này thế nào.
Hắn từng nói với mình, giữ Sở Vãn Ninh lại bên cạnh, chỉ là vì phát tiết
cừu hận, vì thỏa mãn tư dục, nhưng sau khi Sở Vãn Ninh chết, mình lại giữ
lại thi thể không có khả năng lâm li triền miên, mồ cũng đã lập xong, lại
không thể mai táng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.