HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 914

Lúc đó Mặc Nhiên vì có mẫu thân khuyên bảo, dù sống gian nan, cũng
chưa từng có cừu hận, nhưng ít nhiều, chắc chắn cũng có chút không cam
lòng.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, ảo thuật mãi nghệ, nhìn một lần là náo nhiệt,
nhìn hai lần là không thú vị, lần thứ ba, chính là mệt mỏi. Bọn họ dần dần
đến một đồng tiền thưởng cũng không có được, chỉ có thể dựa vào ăn xin
mà sống.
Mặc Nhiên nhớ kỹ có một hài tử nhà giàu cự phách tuổi cũng ngang ngang
hắn, khóe miệng có một nốt ruồi lớn, đứa bé kia ngồi cửa đại viện, trong
tay bưng bát, có lẽ không biết dùng đũa, nên đã xiên tre vào sủi cảo xốp
giòn mà ăn. Hài tử rất kén chọn, chỉ ăn nhân sủi cảo, sau đó sẽ nhổ vỏ
ngoài ra, ném trên mặt đất cho chó nghịch.
Hắn cẩn cẩn thận thận đi đến, đứng bên cạnh nhìn.
Đứa bé kia bị hắn toàn thân hôi thối cùng ô bẩn dọa, la hoảng lên: “Là ai?!”
Mặc Nhiên nhẹ nhàng hỏi nó: “Tiểu công tử, vỏ sủi cảo… Có thể… Có thể
cho ta không?”
“Cho ngươi? Tại sao ta phải cho ngươi?”
“Ngươi… Ngươi cũng không ăn, cho nên ta muốn hỏi một chút…”
“Ta không ăn, Vượng Tài nhà chúng ta muốn ăn.” Hài tử chỉ vào hai con
chó da lông mềm mượt, béo phì, thở dốc nói, “Chó nuôi cũng khó sống, tại
sao có thể cho ngươi?!”
Mặc Nhiên cố gắng giữ khuôn mặt tươi cười, nói: “Vậy nếu chó không
ăn…”
“Làm sao có thể không ăn! Mỗi ngày cho bọn chúng ăn thịt kho tàu còn
không đủ, vỏ sủi cảo mà thôi, hai con còn cũng không đủ, không có phần
của ngươi, đi đi đi.”
Mặc Nhiên nghe thấy thịt kho tàu, ánh mắt rơi xuống hai con chó, đột nhiên
cảm thấy chó mập như vậy, nếu nấu ăn, vậy nhất định…
Hắn nhịn không được nhìn hai con chó, nuốt nước miếng.
Hành động này đều rơi vào mắt hài tử, đứa bé kia đầu tiên là sững sờ, sau
đó kinh hãi: “Ngươi đang có ý đồ gì?”
“Ta không có… Ta chỉ là…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.