HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 918

Dù chỉ gặp mặt người này một lần, hắn cũng không quên.
Năm đó trước dinh thự giàu có huy hoàng khí phái, tiểu hài tử có nốt ruồi ở
khóe miệng, dùng một loại diễn xuất mà Mặc Nhiên cho là đời này mình
không thể có xa xỉ, ăn một bát sủi cảo được xiên tre. Khóe miệng béo ngậy,
da xốp béo ngậy.
Hắn mỉm cười nói: “Ngươi biết không, sủi cảo nhà ngươi ăn cực kỳ ngon.”
Mặc dù hắn chưa từng nếm qua, nhưng nhớ nửa đời người.
Mặc Nhiên ngồi trên bảo tọa, nhìn người phía dưới từ sợ hãi đến kinh ngạc,
từ kinh ngạc đến mờ mịt, lại từ mờ mịt thành nịnh nọt, miệng niệm niệm lải
nhải lấy lòng mình, nói sẽ lập tức mời đầu bếp trong phủ của mình đến Tử
Sinh Đỉnh, tặng Đạp Tiên Đế Quân.
Một khắc này, Mặc Nhiên thanh tỉnh hơn bất cứ lúc nào mà nhận thức, hóa
ra trên đời này có rất nhiều người, tình nguyện quỳ xuống liếm giày cường
giả , lại không chịu cúi đầu xuống, đi cho kẻ yếu chút xíu thương hại cùng
thiện ý.
Mặc Nhiên lắc đầu, cố gắng vứt bỏ chuyện cũ trong đầu.
Kỳ thật hắn cực ít khi nhớ lại hồi ức trước kia, đó là uy hiếp với hắn, hắn
không muốn nghĩ nữa.
Nhưng hỏi thăm từng nhà, bị từng nhà cự tuyệt, không khỏi giải khai gông
xiềng sâu trong óc để hắn tạm chìm trong chuyện cũ.
Hắn có chút mờ mịt ngây ngẩn một hồi.
Hắn nghĩ, hóa ra lúc nhỏ, mình từng đồng ý với mẫu thân, “Sẽ không ghi
hận”, đã đồng ý với nàng, “xây ngàn vạn nhà cao cửa rộng, che chở hàn sĩ
thiên hạ” ư…
Nhưng hắn không làm được.
Đến cuối cùng, hại chết người cuối cùng đối đãi với hắn tốt, hại chết Sở
Vãn Ninh, hại chết sư tôn của mình.
Sở Vãn Ninh…
Mặc Nhiên nghĩ đến y, đáy lòng đau đớn một trận, hắn vô thức lấy tờ giấy
vẽ lấy Sở Vãn Ninh từ trong ngực ra. Giấy đã hơi nhăn, hắn ngậm miệng,
không lên tiếng yên lặng đưa tay, muốn vuốt lên trang giấy, nhưng tay sờ
lên một cái, máu liền dính vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.