“Ta nghĩ đến huyễn cảnh ở chốn đào nguyên, người cũng dạy ta dùng đằng
tiên như vậy. Khi đó người cực kỳ thấp.” Mặc Nhiên nhếch miệng nở nụ
cười, khoa tay múa chân một chút, “Không tới eo ta nữa kìa.”
Sở Vãn Ninh nghe vậy, đột nhiên bị vấp.
“Cẩn thận!”
“Cút.” Nếu còn sống, tai Sở Vãn Ninh sẽ đỏ lên, y thẹn quá hóa giận,
“Ngươi chỉ có chút tiền đồ như vậy à, còn đi so chiều cao với Hạ Tư
Nghịch, sao không so với ta luôn đi?”
Mặc Nhiên cười cười, hắn không so với y, bây giờ dù mình cất cao tư thái,
không giống như khi ở trấn Thải Điệp rõ ràng không bằng sư tôn, nhưng
cũng chỉ là bình khởi bình tọa mà thôi.
Hắn liếc qua sư tôn, âm thầm nhớ lấy, thầm nghĩ qua mấy năm nữa mình
hoàn toàn trưởng thành, nhất định phải kéo Sở Vãn Ninh đi so lại cho cẩn
thận.
Bên này Đạp Tiên Đế quân tính toán nhỏ nhặt, bên kia Vãn Dạ Ngọc Hành
tâm tình phức tạp.
Tuy y ít nhiều đoán được Mặc Nhiên đã biết mình là Hạ Tư Nghịch, nhưng
chính tai nghe hắn nói vậy, vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, mặt không có chỗ
để giấu.
Dù sao… Y cũng từng ngửa đầu gọi Mặc Nhiên là “Sư ca” giòn tan.
Càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng tức giận, Sở Vãn Ninh chạy nhanh
hơn, vứt Mặc Nhiên ở phía sau.
Mặc Nhiên biết y nghĩ gì, cũng không vội đuổi theo, chỉ chừa khoảng cách
nửa bước xa, luôn đi phía sau y. Bọn họ chạy trốn trong gió đêm gào thét,
nhìn nam nhân gần trong gang tấc, hồng y đỏ như máu, như đọa phong lưu
hà, áo bào thêu kim điệp sinh động như thật, vạt áo càng tràn ngập lưu
quang đủ màu sắc.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một tia thỏa mãn vừa đắng chát vừa
ngọt ngào.
Giờ khắc này hắn cảm ơn, hắn còn có thể nhìn thấy Sở Vãn Ninh, còn có
thể được Sở Vãn Ninh chỉ giáo như xưa.