HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 952

Sở Vãn Ninh: “…”
Mặc Nhiên cũng không nhụt chí, chỉ chỉ thành cung cao ngất: “Đi lên trên,
thấy rõ hơn.”
May mà Sở Vãn Ninh khinh công vững chắc, cho dù không có tu vi chèo
chống, vượt nóc băng tường vẫn không có vấn đề. Y phiêu nhiên giẫm lên
mái nhà, cúi đầu thấy thi bầy đã giận gào vồ giết tới, nói với Mặc Nhiên:
“Ngươi triệu Gặp Quỷ ra!”
Mặc Nhiên làm theo, trên bàn tay, một đạo hồng quang chói mắt lạnh thấu
xương như đằng rắn phun độc, bỗng nhiên sắp xuất hiện, lá liễu đỏ phất
động trong gió, thần võ dây liễu quay quanh bên chân hắn.
“Linh khí qua năm dặm, nhập khúc trì, tụ tập thương dương, đánh xuống.”
Xoát!
Sở Vãn Ninh bỗng nghĩ đến cái gì, nói thêm: “Truyền ít linh lực thôi.”
Mặc Nhiên nghe vậy khẽ giật mình, cần thu thế đã không kịp.
Chỉ nghe tiếng ầm vang, vung ra thiên hỏa bạo liệt, giống như đằng long
phun ra nuốt vào diễm điện, từ bàn tay Mặc Nhiên rống giận xông đến thi
triều. Ngọn lửa liệt diễm gần như đốt cháy hết toàn bộ hành lang, đới hỏa di
tinh lục, thăng vân xuất đỉnh hồ. Mấy chục quân sĩ đi đầu cùng gạch ngói
cỏ cây, đốt sạch hết!
Sở Vãn Ninh: “…”
Mặc Nhiên: “…”
“Không phải đã bảo ngươi truyền ít linh lực thôi sao!” Sở Vãn Ninh nhíu
mày cả giận nói.
“Lúc người nói ta đã…” Đột nhiên nghĩ tới không thể mạnh miệng với sư
tôn, phải cung kính, Mặc Nhiên hậm hực ngậm miệng , nói, “Sư tôn dạy
phải.”
“Mà thôi.” Sở Vãn Ninh phất tay áo, “Cũng do ta nói trễ.”
Mặc Nhiên sững sờ —— Hoá ra muốn sư tôn chịu thua, chỉ cần minh nhận
sai lầm về bản thân thôi là được rồi à?
Hắn trừng mắt nhìn, không khỏi nở nụ cười.
Sở Vãn Ninh liếc hắn: “Cười ngây ngô cái gì, còn không đi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.