Y nói, một tay kéo tay Mặc Nhiên, kéo hắn dậy, trong đèn đuốc phiêu linh
ánh mắt của y sáng rực, không khác khi sinh thời, Sở Vãn Ninh nhíu mày
cả giận nói: “Đi!”
Mặc Nhiên sửng sốt một chút: “Chúng ta?”
Sở Vãn Ninh tức giận đến cực điểm: “Còn có thể là ai?!”
Mặc Nhiên giật mình lo lắng, hắn run rẩy nhắm mắt lại, lại mở ra, sau đó
chợt cười, nụ cười nhìn rất đẹp, đôi mắt còn nhuộm hơi nước, giống như
thấm giọt sương phồn hoa, cẩm tú vô biên.
Hắn rốt cục, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận nắm lấy ngón tay của Sở
Vãn Ninh.
Mười ngón giao nhau.
Hắn dựa lên trán Sở Vãn Ninh, nhỏ giọng, trang trọng, nói: “Ba.”
“Ba cái gì ba! Đi mau!”
Bên ngoài lệ quỷ vô tận đuổi tới, lúc này Mặc Nhiên mới quay đầu nhìn, ối
chà một tiếng có chút gấp: “Sư tôn, trước mở kết giới chịu thêm một lát đã!
Sau đó ta đưa người vào trong Dẫn Hồn Đăng!”
“Không thể.”
“… Cái gì?!” Mặc Nhiên ngây ra như phỗng.
Sở Vãn Ninh lạnh mặt, nhưng vẫn có chút xấu hổ, thẹn quá hóa giận: “Ta
mà còn pháp lực, làm sao có thể bị nhốt trong cái lồng này.”
“…”
Hay lắm.
Hồn phách này của Sở Vãn Ninh, thiếu mất chính là “Tu vi” .
Bởi vì thu hồn phách vào Dẫn Hồn Đăng, cần niệm một đoạn chú quyết mà
không bị quấy rầy, dù thời gian cần không dài, nhưng tình huống trước mắt
là tuyệt đối không thể nào, Mặc Nhiên cũng chỉ có thể kéo Sở Vãn Ninh
chạy.
May mà Sở Vãn Ninh dù mất tu vi, nhưng thân thủ vẫn tốt, cũng không kéo
chân sau Mặc Nhiên. Hai người vượt đường mà chạy, phía sau là âm binh
cuồn cuộn không ngừng, chạy đến cửa chính điện, Sở Vãn Ninh hỏi:
“Ngươi biết đường không?”
Mặc Nhiên nói: “Không biết.”