Dứt lời liền men theo thanh âm nhanh chóng biến mất trong sương mù dày
đặc.
Mặc Nhiên xoa trán mình, thấp giọng cười nói: “Được nha, đến vị trí yểm
phù chú so với kiếp trước cũng giống nhau, Sở Vãn Ninh, ngươi đúng là
không chút thay đổi.”
Sương mù đến nhanh, tan cũng nhanh, chẳng bao lâu, liền biến mất không
dấu vết, nhưng cảnh tượng trước mắt càng làm người ta ngạc nhiên. Ít nhất
là Mặc Nhiên kiếp trước thật sự kinh hãi một phen.
Sau khi sương mù tan, nơi sườn núi hoang vắng, cỏ cây mọc um tùm đã
không thấy.
Thay vào đó, là một toà lâu đài rộng lớn, đình đài lầu các, hành lang gấp
khúc ở thuỷ tạ, giả sơn ngọc thụ, đá cuội u kính, không thấy điểm cuối.
Mặc Nhiên vừa thấy nơi này, lập tức mừng muốn lăn lộn.
Ác bá ngày ngày nhớ thương chính là ảo cảnh này, kiếp trước bị lạc ở đây,
Mặc Nhiên gặp Sư Muội đầu tiên, bị ảo cảnh mê hoặc, lần đầu tiên trong
đời, cũng là lần duy nhất hắn hôn người kia.
Đáng tiếc, khi đó Sư Muội bị doạ sợ, nhân lúc Mặc Nhiên buông tay, xoay
người bỏ chạy. Thiên nga đến miệng chưa kịp ăn đã bị lấy mất, tư vị cũng
không dễ chịu.
Sau khi ảo cảnh được phá bỏ, Sư Muội cũng không so đo việc này với hắn,
giống như việc hôn nhau trong ảo cảnh chưa từng xảy ra, ai cũng không
nhắc lại. Có lúc nửa đêm tỉnh mộng, Mặc Nhiên sẽ hoài nghi có phải mình
chấp niệm quá sâu, sinh ra ảo giác.
Nhưng mặc kệ có phải ảo giác hay không, Mặc Nhiên liếm liếm môi, thầm
nghĩ, lần này tuyệt đối không để Sư Muội chạy dễ dàng! Nhất định phải
hôn cho đã!
Tác giả có lời muốn nói: Dựa vào sự thật lịch sử hai mươi năm qua, Mặc
Nhiên tuổi này còn không có tự, nhưng ở Tu Chân giới mười lăm tuổi phải
làm lễ, nhận tự. Bởi vì trong lòng rất thích ba chữ Mặc Vi Vũ, cảm thấy
Mặc Nhiên lớn lên đẹp, muốn nó sớm xuất hiện, ha ha ha ha.