HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 967

quen, kết quả duỗi tay ra, không triệu được gì, sắc mặt không khỏi càng
kém, quát lên: “Kẻ nào?!”
Bóng trắng kia lập tức trốn đi.
Mặc Nhiên làm sao để hắn có cơ hội chạy thoát, lập tức vụt qua, đột nhiên
bắt kẻ lén lút kia, bịt miệng hắn lại, không để hắn gọi được, rồi vặn tay hắn
ra sau lưng, đá cho quỳ xuống đất. Hắn tập trung nhìn, không khỏi giận dữ.
“Dung Cửu…!”
Thiếu niên quỳ trên mặt đất kiều nộn trắng nõn, như kháng phong chi liễu,
trong mắt có một tia không cam lòng, hắn cúi đầu, không hé răng.
Mặc Nhiên cả giận nói: “Ngươi lại muốn đi mật báo? Ngươi cho rằng ta sẽ
không giết ngươi?!”
Sở Vãn Ninh đi tới, y chưa từng gặp Dung Cửu, cúi đầu nhìn qua, hỏi Mặc
Nhiên: “Ngươi biết hắn?”
Mặc Nhiên không biết nên nói gì, thầm nghĩ chuyện trộm cắp, dâm loạn
phạm phải năm đó, bị Sở Vãn Ninh ép lên Thiện Ác Đài công thẩm, chính
là vì Dung Cửu, lúc ấy hắn chỉ cảm thấy Sở Vãn Ninh tàn nhẫn độc ác, đối
với chuyện này mà hàm oán sâu nặng, nhưng nợ cũ giờ lại bày ra trước
mặt, hắn lại không có chỗ dung thân.
Sở Vãn Ninh không nhận ra khác thường, chỉ nói là người cũ Mặc Nhiên
quen, bảo: “Nếu đến cùng ngươi, vậy để hắn ở lại hành cung đi, chờ tìm
được cách, dẫn hắn cùng đi luôn.”
Y nói, lại cẩn thận đánh giá Dung Cửu: “Một người khá tốt, sớm đi luân
hồi mới là chuyện chính.”
Mặc Nhiên: “…”
Dung Cửu vốn còn hơi hoảng loạn, nghe y nói vậy, đầu tiên sửng sốt, sau
đó đột nhiên cười, nghiêng mắt nhu mị, nhìn Mặc Nhiên: “Đây là sư tôn?”
“Sư tôn cái gì, sư tôn để ngươi gọi chắc?” Mặc Nhiên nổi giận, “Sư tôn của
ta!”
Dung Cửu lòng mang oán hận, định làm hắn khó chịu, liền thong thả ung
dúng nói: “Chà, sư tôn của ta.”
“Ngươi–!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.