HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 965

Mặc Nhiên cười: “Ta nhịn đói được, từ nhỏ đã vậy rồi.”
Ngừng một lát, chờ chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, hai người đi ra từ ngõ
nhỏ, đi trên đường làm từ đá xanh, trăng lạnh như nước, chiếu lên người.
Một người có bóng, một người không, sóng vai cùng đi.
Mặc Nhiên nói: “Sư tôn.”
“…”
“Lúc nãy ở cổng, mạo phạm người, xin lỗi.”
Sở Vãn Ninh tựa hồ ngẩn ra một lát, sau đó rủ mi, ánh mắt lạnh đi: “Không
sao.”
“Tình huống gấp quá, trong lời nói… Cũng có mạo phạm, cũng là không
đúng.”
Sở Vãn Ninh: “…”
“Bảo người đã có hôn khế, càng không đúng, vẫn nên xin lỗi.”
Sở Vãn Ninh bỗng ngừng bước, lạnh như băng nói: “Ngươi muốn xin lỗi
tới bao giờ? Không thể nói cái khác à?”
“Khác?” Mặc Nhiên ngẩn ra, rất nghiêm túc nghĩ một lát, thật cẩn thận thay
đổi câu chữ: “Vậy kia… Thật xin lỗi?”
“…”
Sở Vãn Ninh phất tay áo bỏ đi.
Mặc Nhiên đáng thương cũng không biết lời nói của mình làm y không vui,
nhưng vẫn sợ làm phiền y, lại sợ nói nhiều làm sư tôn bực hơn, gãi đầu tại
chỗ, thành thành thật thật mà đi theo.
“Sư tôn.”
“Ừ?”
Mặc Nhiên đi một nửa rồi, nhịn không được hỏi: “Người lúc trước… Có
phải cũng từng gặp một mối nhân duyên hay không?”
Sở Vãn Ninh ngừng lại, quay đầu hỏi: “Nói gì thế?”
“Ta ở Quỷ Giới, tìm thấy một địa hồn khác của người, nói cách khác, người
so với người bình thường thừa một hồn phách… Ta từng ở Thuận Phong
Lâu, gặp Sở Tuân, nên hỏi hắn, hắn nói nhiều ra một hồn phách, thì hẳn
không phải người vốn có.” Mặc Nhiên hơi do dự, “Nhưng thân thể nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.