HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 981

châm thêm một ngọn lửa, còn có thể làm gì nữa?
“Ta với Mặc Tiên Quân…”
Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Sở Vãn Ninh cắt ngang: “Ta hỏi ngươi, khi
sống làm ở ngoã tử của ai.”
Dung Cửu cắn cắn môi: “Đào Tiên Lâu Trúc Tía Trấn.”
“À, Đào Tiên Lâu.” Sở Vãn Ninh lặp lại một lần, cười lạnh, lại không nói
nữa, sắc mặt khủng khiếp đến lợi hại.
Dung Cửu trộm nhìn thay đổi của y, mím môi, thử thăm dò: “Sở Tiên Quân,
người sẽ không khinh thường ta chứ?”
Sở Vãn Ninh: “… …”
“Mệnh ta khổ, thân thể lại yếu, bị bán tới ngoã tử lấy tiền, nếu có chọn, ta
làm sao có thể giống Tiên Quân, tư thế hiên ngang oai hùng, trừ ma trấn
yêu.” Dung Cửu nói, thở dài, làm như phiền muộn mà nói nhỏ, “Nếu có thể
luân hồi chuyển thế, ta cũng muốn thành tuấn khiệt như Tiên Quân, vậy
thật tốt.”
“Luân hồi không thay đổi linh hồn và tính cách.” Sở Vãn Ninh nhàn nhạt
nói, “Xin lỗi, nhưng chúng ta không phải người chung đường.”
Dung Cửu bị y tạt nước lạnh, trên mặt vẫn tươi cười không hề thay đổi, hắn
cúi đầu nói, “Ta biết, ta không thể so với Tiên Quân, cũng chỉ là hy vọng xa
vời trong lòng mà thôi. Loại người giống ta, nếu không cho mình chút hy
vọng, không cho mình chút niệm tưởng, chỉ sợ khi ở ngoã tử một hai năm,
đã muốn tự sát rồi.”
Thấy Sở Vãn Ninh hờ hững không nói, Dung Cửu dư quang liếc Mặc
Nhiên một cái, thấy hắn có vẻ không nghe thấy mình nói chuyện với Sở
Vãn Ninh, sau đó mới nhẹ giọng thở dài: “Rốt cuộc, khách nhân tới ngoã
tử, thường đều hung ác thô bỉ, không coi bọn ta như người mà đối đãi. Lúc
ấy, có thể tiếp ân khách như Mặc Tiên Quân, đã làm người thèm muốn rồi.”
Sở Vãn Ninh vẫn không nói gì như cũ, nhưng gân xanh trên mu bàn tay tựa
hồ bạo đột, nếu y có linh lực, chỉ sợ tường này đã bị y chọc thủng năm lỗ
rồi.
Y nhịn một lát, vẫn nhịn xuống, cực kỳ trầm thấp nói: “Có gì mà thèm
chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.