sai Quỷ giới, ngồi kiệu trúc xanh buông lụa mỏng, lão thần khắp nơi, tựa
yêu ma quỷ quái thong dong đi qua.
Dung Cửu càng nghĩ càng vui mừng, nhưng ngẫm lại, mình nhu nhược vô
lực, nếu muốn dưới mí mắt Mặc Nhiên chuồn đi mật báo, cơ hồ không có
khả năng. Cần tìm cách, làm Mặc Nhiên ốc không mang nổi mình ốc…
Hắn vừa động não, ánh mắt dừng trên Sở Vãn Ninh mặc cát phục đỏ rực.
“Sở Tiên Quân.”
Dung Cửu ngồi xuống cạnh Sở Vãn Ninh, nâng má, chào hỏi với người ta.
Sở Vãn Ninh lại chỉ lo thăm dò kết giới phần mình, một tiếng cũng không
ra khỏi cổ, hai tròng mắt lạnh như băng nhắm lại, lông mi như đọng một
tầng sương tuyết.
“Còn chưa dò ra sao?” Dung Cửu hỏi thử.
Đợi một lát, thấy Sở Vãn Ninh không phản ứng lại hắn, nhưng cũng không
đuổi hắn đi, Dung Cửu liền lo tìm chỗ ngồi cho mình, nói vài câu, sau đó
nhẹ giọng bảo: “Sở Tiên Quân, kỳ thật vừa rồi, có chuyện ta không nói thật
với người, sợ người nghe xong sẽ coi thường ta, không thương hại ta nữa,
để lại mình ta ở nơi đó.”
Ấn đường đen nhánh của Sở Vãn Ninh nhíu chặt, y tuy không nói gì, giữa
ánh mắt lại có bụi lửa, chỉ là hiện giờ y còn nhịn, còn khắc chế, không định
phát tiết.
Nhưng ánh lửa này, làm sao có thể thoát khỏi mắt Dung Cửu chứ?
Dung Cửu dùng giọng khe khẽ, nhu nhu nhược nhược mà nói: “Ta vừa rồi
nghĩ lại cẩn thận, cảm thấy không nên nói dối Tiên Quân. Trong lòng có
băn khoăn, nên muốn nhận sai với Tiên Quân…”
Hắn mở màn rất khéo léo, chó ngáp phải ruồi giống với Mặc Nhiên, đều
muốn “Nhận sai”.
Sở Vãn Ninh vốn còn không thấy ghê tởm, nhưng nghe Dung Cửu vừa nói
như vậy, rốt cuộc mở mắt, lại không nhìn Dung Cửu, lạnh lùng nói: “Ngươi
khi sống làm ở ngoã tử của ai.”
Dung Cửu sửng sốt: “Tiên Quân… Đã biết rồi?”
Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua phía Mặc Nhiên, ám đạo không ổn, họ
Mặc thế mà không định gạt Sở Vãn Ninh, thẳng thắn trước một bước, mình