HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 10

Lại có ngừơi khóc òa lên: “Tiểu thư, ta đã cảm thấy có cái gì không đúng,

tự dưng tại sao người lại bắt ta ra ngoài mua hộp phấn. Thì ra là người ở
đây dại dột một mình tìm đến cái chết”

Tô San mới được cứu sống, nhất thời hoảng loạn, một tiếng cũng không

đáp lại được hai nàng. Chỉ là một mặt xoa xoa cổ họng bị thương, một mặt
ngây ngây ngơ ngơ đảo mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Đây là nơi nào?
Đây là nơi nào? Ta không phải là đang nằm mơ chứ!

Nàng phát hiện mình đang ở trong một gian phòng sang trọng, cửa sổ

trạm trổ khéo léo tinh xảo với những hoa văn tao nhã. Ánh nắng rực rỡ
xuyên qua cửa sổ chiếu vào, trong phòng ánh sáng đầy đủ, nàng có thể
trông thấy rõ ràng trước mặt hai nữ nhân đang khóc lóc, một người khoảng
ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tay áo rộng, là một mỹ phụ dung mạo đoan
trang nhưng tràn trụa nước mắt. Người còn lại vẫn còn là một tiểu cô nương
chừng mười bốn mười lăm tuổi, tay áo bó hẹp, gương mặt bầu bĩnh trắng
nõn, mi thanh mục tú.

Căn phòng này, hai người kia, đây là những cảnh tượng nhân vật cổ trang

khó gặp… Tô San không tự kìm chế mà nhắm mắt lại, đột nhiên mở ra lần
nữa. Mong là khi mở mắt ra những cảnh tượng này sẽ thay đổi chứng tỏ
rằng tất cả chỉ là một giấc mộng. Tuy nhiên, trước mắt mọi thứ vẫn như cũ.

Mỹ phu nhân khóc lóc, nhào tới trên người nàng òa lên: “Nếu…nếu

ngươi quyết ý tìm chết, hãy để mẫu thân đi cùng với ngươi”

Tiểu cô nương kia vội vàng khuyên nhủ: “Nhị di nương, đừng nói lời như

thế, Tam tiểu thư suy nghĩ dại dột, chẳng lẽ người cũng hồ đồ theo. Đừng
nhắc tới cái gì chết nữa.”

Nhị di nương? Tam tiểu thư? Đây là lối xưng hô của thời đại nào? Tô San

trợn tròn mắt, đầu óc nhất thời phản ứng không kịp. Nàng không cách nào
tiêu hóa được những gì mắt thấy tai nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.