HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 138

Thủy Băng Thanh ngây người hồi lâu mới thở dài một tiếng, không đầu

không đuôi mà đáp một câu: “Ta trước kia mở công ty bất động sản, cha
của ta đứng đầu một tập đoàn.”

Thì ra là vậy, Nguyễn Nhược Nhược lắc đầu cười khổ. “Ngày tháng an

nhàn của ngươi đã qua rồi, Lưu công tử. Đừng…nghĩ tới cuộc sống trước
đây nữa, dưới mắt của người khác ngươi chính là một người bị xem
thường.”

Lưu Đức Hoa đáng thương, phúc khí mấy đời không kịp hưởng hết. Cuộc

sống trước đây chắc chắn quá tự do, một chút trách nhiệm ràng buộc cũng
không có, muốn đùa thì đùa, thích thì đi chơi. Ngẫm lại những sở thích mà
hắn đã kể ra cũng đoán được, toàn thú vui nhà giàu. Ai! Một công tử giàu
có ở thời hiện đại lại phiêu bạt hồn phách đến cổ đại làm nữ nhân chốn
thanh lâu. Xem ra…hắn lâu như vậy mà vẫn còn chưa phát điên, Nguyễn
Nhược Nhược có chút bội phục hắn.

“Tại thói quen a! Ngươi trước kia có bị xem thường không?” Thủy Băng

Thanh buồn bực hỏi.

Nguyễn Nhược Nhược cười khẽ một tiếng, “Lưu công tử, lời này ngươi

hỏi quá ngây thơ rồi. Cuộc sống trước kia có ai không bị xem thường? Ta
làm việc kiếm sống trong xã hội, làm gì có chuyện không bao giờ bị người
khác xem thường? Thiếu chút nữa còn bị người ta giết chết. Bất quá ta
tương đối có thể chống đỡ được, té liền đứng lên, bại cũng có mà thắng
cũng có. Cứ bị xem thường như vậy, ta dần dần mạnh mẽ hơn, trở thành
một thân “cương cân thiết cốt”. Bây giờ người bình thường không còn dám
tới xem thường ta, cẩn thận không khéo ta sẽ “ăn” ngược lại họ.”

Nguyễn Nhược Nhược nói nói cười cười, phảng phất như chuyện không

quan hệ gì đến nàng. Thủy Băng Thanh nhìn nàng một hồi, nửa câu cũng
không nói nên lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.