Hắn chắc chắn dậy không nổi, trông giống như con chó gục tại chỗ chỉ
biết thở hồng hộc, Nguyễn Nhựơc Nhược xoay người đi ra. Nhưng mới
bước được mấy bước, nàng liền cảm giác không đúng. Mới vừa nãy nàng
chạy loạn một hồi, căn bản không nhớ đường nữa. Thành Trường An vô số
ngã tư đường giống nhau như đúc, tại nơi này nàng…lạc đường rồi!
Giống như con ruồi ở ngã tư đường bay vòng vèo hết chỗ này đến chỗ
kia, Nguyễn Nhược Nhược càng đi càng nóng lòng, đây đâu phải là con
đường trở về nhà! Dù muốn ngăn một người để hỏi đường nhưng nàng căn
bản không biết Nguyễn phủ ở đâu thì làm sao hỏi? Đang lo lắng đến sốt vó,
chợt thấy ở ngã tư đường phía trước có một chiếc xe ngựa lạch cạch chạy
tới. Hán tử đánh xe sao mà quen quen…Phảng phất giống như thái dương
hào quang chói lóa đem đám mây ủ dột trong lòng Nguyễn Nhược Nhược
thổi tan đi. Nàng vội vàng chạy theo cầu cứu:
“Tần Mại, Tần Mại, Tần Mại ngươi dừng lại.”
Tần Mại lên tiếng dừng xe ngựa lại, kinh ngạc nhìn người đang chạy tới
là…Nguyễn Nhược Nhược. “Nguyễn… Nguyễn Tam tiểu thư!” Hiển nhiên
hướng một người mặc nam trang như nàng mà gọi “tiểu thư” khiến hắn cảm
giác không được tự nhiên. “Có gì phân phó?”
“Không dám phân phó, chỉ là muốn hỏi ngươi từ nơi này trở về Nguyễn
phủ phải đi như thế nào?”
Tần Mại nghe vậy sợ run, vẻ mặt không giải thích được điều này có ý gì.
Nguyễn Nhược Nhược đành phải giải thích với hắn, “Ta bình thường rất
ít khi ra khỏi cửa nên không rành đường đi tại Trường An thành. Hôm nay
một mình đi ra, kết quả lạc đường, cũng không biết làm sao trở về. Cho nên
mới phải hỏi đường ngươi.”
Tần Mại càng thêm kinh dị, “Nguyễn Tam tiểu thư, tại sao ngươi…một vị
tiểu thư ra cửa cũng không mang gia đinh hay nha hoàn?”