HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 176

rít, rối rít lúng túng, trên mặt lại bắt đầu nóng lên…Hắn vội vàng thổi tắt
nến. Trong bóng tối, hắn có thể dễ dàng che giấu những tâm tư không muốn
để lộ ra ngoài.

***

Ngọc Liên Thành quả nhiên nói được là làm được, kỳ hạn mười ngày vừa

đến liền “giao hàng”. Nguyễn Nhược Nhược cầm một xấp dày những tờ
giấy chép tay “Nữ Giới”, tâm tình không cần phải nói.

Sau khi tiện tay lật xem mấy tờ, Nguyễn Nhược Nhược than thở không

dứt. “Biểu ca, chữ viết tay của ngươi…đường nét rõ ràng, vuông vắn, tay ra
tay, chân ra chân! Thật là…!”

Không phải vì Ngọc Liên Thành đã giúp đỡ mình mà vội vàng khách sáo

mấy câu, những lời này nàng thật sự chân thành thốt ra thành lời. Mặc dù
Nguyễn Nhược Nhược không am hiểu thư pháp, chữ xấu hay đẹp nàng
cũng không biết thưởng thức. Tuy nhiên, chữ viết của Ngọc Liên Thành
đường nét thanh kỳ, bút họa tú nhuận, đúng là chữ đẹp!

“Tay ra tay, chân ra chân?” Ngọc Liên Thành nhịn không được mắc cười,

“Tam biểu muội, ta được nghe người khác khen ngợi cũng nhiều, chỉ là
chưa từng nghe qua lời khen nào thú vị như vậy nha.”

Nguyễn Nhược Nhược biết mình nhất thời quên béng mà nói lung tung,

nàng âm thầm le lưỡi không nói thêm gì nữa.

“Đây là ta bắt chước chữ viết của ngươi trước đây mà chép lại. Nếu muốn

thay ngươi chép phạt rồi nộp cho di phụ, dĩ nhiên phải làm cho giống. Nếu
không di phụ nhìn chữ của ta, lại so sánh với chữ trước đây của ngươi nhất
định sẽ phát hiện được vụ nhờ vả này, như vậy chẳng phải là lãng phí công
sức sao?” Ngọc Liên Thành cười nói. Quả nhiên tâm tư kín đáo, Nguyễn
Nhược Nhược không thể không bội phục hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.