Thủy Băng Thanh phụng bồi nàng đi ra ngoài “ngắm trăng”, kì hạn là phải
về trước canh ba. Nguyễn Nhược Nhược tự nhiên đáp ứng, quay đầu liền
giễu cợt Thủy Băng Thanh, “Có nghe chưa, Cinderella cô nương. Trước
mười hai giờ nửa đêm nhất định phải trở lại a! Nếu không sẽ bị đánh trở về
nguyên hình.”
Thủy Băng Thanh cười, “Ta còn mong bị đánh trở về nguyên hình, ta đã
sớm không muốn khoác lớp da mỹ nhân này rồi.”
Nguyễn Nhược Nhược giả bộ hoảng sợ nói: “Cái gì? Thì ra là ngươi là…
con quỷ trong “Họa Bì”?”
“Đúng rồi nha!” Thủy Băng Thanh đập nhẹ Nguyễn Nhược Nhược một
cái. Nguyễn Nhược Nhược cũng không cam lòng bị hại nên lập tức đánh
trả. Hai người cãi nhau ầm ỉ nói nói cười cười ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu.
Thủy Băng Thanh mặc dù tới đời Đường cũng đã một thời gian nhưng
đây là lần “du ngoạn chân chính” đầu tiên nên đối với cảnh vật trên đường
Trường An chỗ nào cũng thấy mới mẻ. Mới đầu Nguyễn Nhược Nhược còn
tùy hắn nhìn trái ngó phải, sà bên này nhảy sang bên kia, nhưng sau lại nghĩ
không đúng liền nhắc nhở hắn, “Ê, không phải ngươi còn muốn bơi lội sao?
Chờ ngươi đi bằng tốc độ này thì sau khi đến được Ngưng Bích hồ chúng ta
liền quay đầu lại là vừa, nếu không sẽ không kịp thời hạn nửa đêm canh
ba.”
Thủy Băng Thanh nghe nói có lý, lập tức chuyên tâm nhất trí lên đường.
Mặc dù đêm xuống đã lâu, những do dư âm ban ngày mặt trời chói chang
nên không khí vẫn còn oi bức, đem xiêm y hai người dán dính lên da. Hơn
nữa, do hai người bọn họ đi vội vã nên càng đổ nhiều mồ hôi, chỉ mong
nhanh nhanh đem mình ném vào hồ nước mát rượi.
Rốt cục cũng thấy được Ngưng Bích hồ, dưới ánh trăng thanh mặt hồ
loang loang nước, nhộn nhạo ánh bạc lân lân, trên trời vô số những vì sao