HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 312

“Chuyện tốt thì chưa, nhưng món ngon thì có. Nè, ngươi nói xem đây là

cái gì?” Nguyễn Nhược Nhược vừa cười vừa đem hộp thức ăn đặt vào tay
hắn.

Diêu Kế Tông nhanh chóng mở lớp vải bọc ngoài, mở nắp hộp ra, vừa

nhìn thứ bên trong đã lập tức hô to gọi nhỏ, “Lão thiên a, nước trái cây đá
bào!”. Rốt cuộc cũng là người của mình, vừa nhìn thấy đã biết ngay
Nguyễn Nhược Nhược mang vật gì tới, “Không ngờ ngươi lại làm được thứ
này, ta yêu ngươi đến chết mất thôi Nguyễn Nhược Nhược!!!”, Hắn vừa nói
vừa nhịn không được, trực tiếp hóa thành con chó nhỏ liếm liếm lên bề mặt
đá bào.

Ngọc Liên Thành nghe được câu nói sau cùng liền kinh ngạc một hồi lâu

mới bình tĩnh lại. Nhưng liếc nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược chỉ thấy
nàng mỉm cười nhẹ nhàng, không có lấy nửa điểm vui sướng vô cùng hoặc
ngượng ngùng khó chịu. Nàng hướng về phía Diêu Kế Tông nói: “Làm ơn
đi, ngươi ăn uống đẹp mắt một chút có được không? Ngươi ăn như vậy còn
nói giống người thế kỉ hai mươi mốt văn minh sao, ta thấy giống người
nguyên thủy hơn”.

Diêu Kế Tông từ trong hộp đựng thức ăn ngẩng lên, gương mặt và chóp

mũi đều dính đá bào, “Người nguyên thủy thì cứ làm người nguyên thủy đi,
ta bây giờ chỉ cần có đá bào ăn. Tháng sáu hạ hỏa tại đời Đường này, ta
nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể ăn được nước trái cây đá bào. Nguyễn
Nhược Nhược, ngươi quả thực vĩ đại!”

Ăn một hơi hết phân nửa hộp trái cây đá bào, hắn mới vô cùng sảng

khoái thở dài một tiếng, sau khi ngẩng lên liền dùng ống tay lau miệng lung
tung. Đến lúc này hắn mới hướng Ngọc Liên Thành chào hỏi: “Ngọc Liên
Thành, ngươi có khỏe không? Mới vừa rồi để ngươi chê cười rồi.”

Ngọc Liên Thành đúng là cười, nhưng bất quá chỉ là cười vui vẻ, “Ngươi

phóng khoáng thoải mái như thế, muốn gì làm đó, ta hâm mộ còn không kịp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.