Màn xe vén lên, Tĩnh An vương phi hướng ngoài cửa sổ kêu: “Hơi Nhi,
đường tới Lâm viên vẫn còn khá xa, bên ngoài lại rất nóng, chi bằng ngươi
vào xe ngồi kẻo cảm nắng!” Ngồi bên cạnh nàng chính là Lô gia thiên kim
Lô U Tố đang len lén liếc nhìn Lý Hơi.
“Không cần, hôm nay khí trời không quá nóng. Bên ngoài sảng khóai
thoải mái hơn, ta vừa cưỡi ngựa vừa đi còn hơn là ngồi trong xe buồn bực.”
Lý Hơi vô luận thế nào cũng không chịu leo lên bởi vì trong xe hiện đang
có mặt một nữ nhân khác, hắn…không thích ứng được.
“Nói cũng phải, bên ngoài xe cũng là thoải mái hơn. U Tố, ngươi biết
cưỡi ngựa không? Có muốn…ra ngoài cưỡi ngựa một chút không?”
“Vương phi, U Tố không biết cưỡi ngựa.” Lô U Tố vừa đáp vừa tiếc nuối
vạn phần.
“Vậy ngươi qua cửa số bên này ngồi đi, cũng có thể hóng gió mát một
chút”, Vương phi thật là hao tổn tâm trí.
Hai người vì vậy liền thay đổi chỗ ngồi, Lô U Tố len lén từ cửa sổ nhìn
về phía Tiểu vương gia anh tuấn, nhịp tim bất giác như thỏ chạy loạn. Lý
Hơi lúc đầu không phát hiện sự tình, sau lại dần dần hiểu ra nên không khỏi
bị ánh mắt của nàng làm mất tự nhiên. Hắn vội vội vàng vàng thúc ngựa đi
nhanh mấy bước.
“Nhìn… Mau nhìn…” Đột nhiên có một thị vệ kinh ngạc chỉ lên bầu trời
hô to, “Đằng kia…”
Mọi người rối rít theo hướng hắn chỉ mà nhìn lên, chỉ thấy thật xa nơi
chân trời có một vật phiêu phiêu bay về phía trước, nhìn kỹ liền nhận ra đó
là một quả cầu thật to có gắn bệ đỡ bên dưới. Càng làm cho người khác giật
mình chính là bên trên bệ đỡ đó lại có thể dễ dàng nhận ra…hai nhân ảnh.
“Là thần tiên đúng không?”