HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 318

Nguyễn Nhược Nhược bị màu thanh thiên ấy hấp dẫn, nhịn không được

liền đưa tay hướng lên bầu trời…sờ soạng. Rõ ràng cái gì cũng không sờ
trúng được, nhưng cảm giác bản thân tựa như đã hòa lẫn làm một với màu
xanh tinh khiết này. Nàng mỉm cười, thanh âm trong vắt từ nội tâm vang
lên.

Lại quay đầu nhìn về phía Ngọc Liên Thành đang đứng bên cạnh, hắn

một thân bạch y phiêu diêu trên chín tầng trời làm người ta liên tưởng đến
phiên tiên bạch hạc, phảng phất như bất kì lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay
đi. Ở nơi khung cảnh biển trời mênh mông, hắn dường như không thuộc về
cõi hồng trần này mà chính là thiên tiên hạ phàm. Nguyễn Nhược Nhược
đứng nhìn ngây dại.

Phát hiện được Nguyễn Nhược Nhược nhìn mình, Ngọc Liên Thành vốn

đang thưởng thức bầu trời xanh liền xoay đầu sang, mỉm cười nhìn nàng.
Nụ cười hắn cũng giống như bầu trời kia, tinh khiết không tạp chất, làm cho
lòng người say đắm đến tận cùng.

“Biểu ca, ngươi có thích không?” Nguyễn Nhược Nhược cười hỏi.

“Thích!” Hắn gật đầu.

“Cảm giác bay trên trời rất tốt đúng không?”

“Đúng vậy, cảm giác rất tốt, phong cảnh đẹp trước mắt, còn có…” Ngọc

Liên Thành do dự một chút, cuối cùng cũng nói ra, “còn có người bên
cạnh”. Đôi mắt tập trung lên nàng.

Nguyễn Nhược Nhược cảm thấy lòng mình cứng lại. Nàng cho rằng mình

không thể kháng cự nụ cười của Ngọc Liên Thành, càng không thể kháng
cự vẻ mặt u buồn của hắn. Giờ phút này đây, nàng đột nhiên phát hiện ra
bản thân mình còn không thể kháng cự ánh mắt của hắn. Con ngươi đen
nhánh, trong suốt như thủy tinh…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.