“Chỉ là…tại sao nó phải là hình cầu?” Ngọc Liên Thành nhìn vào đống
vải chất chồng như ngọn núi nhỏ mà hỏi.
“Cái này sẽ nương theo sức gió bay tới, vì điều kiện không cho phép nên
ta cũng chỉ có thể tự làm thủ công.”
“Vậy làm sao mới có thể bay lên được, chúng ta phải dùng một khối
lượng lớn nhiên liệu đốt cháy!” Nguyễn Nhược Nhược lên tiếng hỏi.
“Ta tự nhiên có biện pháp, hai người các ngươi trước hết mang củi khô
đốt lên đi”.
Vì vậy hai người đốt củi khô, Diêu Kế Tông mang vải bố kéo ra thật xa.
Sau khi kéo đến độ căng thích hợp liền kéo theo cầu nang phía sau mà…
chạy như điên. Cầu nang giống như cánh buồm bọc gió mau chóng căng
phồng thành một quả bóng tròn khổng lồ. Diêu Kế Tông không giảm tốc
độ, đem cầu nang điều chỉnh ngay vị trí đối diện với hỏa bồn. Hắn cùng hai
người Nguyễn Nhược Nhược và Ngọc Liên Thành đem cầu nang móc chặt
vào hỏa bồn bằng dây sắt rồi buộc thật chắc chắn. Sau khi tiếp nhận đầy đủ
lượng nhiệt khí, cầu nang…từ từ bay lên. Đúng vậy…nó đang nhích rời
khỏi mặt đất.
Diêu Kế Tông vui mừng nhảy nhót, “Thử nghiệm thành công, thử
nghiệm thành công rồi, ta sẽ cho các ngươi hưởng thụ cảm giác vui thú
được bay lên trời.”
Diêu Kế Tông nhảy luôn vào bên trong. Nguyễn Nhược Nhược cơ hồ
ngừng thở nhìn khinh khí cầu từng chút từng chút một nâng lên, đem theo
hắn bay lên trời. Một thước, hai thước, ba thước…mười thước…hai mươi
thước…Nàng nhịn không được, hai chân nhảy lên hoan hô, “Trời ạ! Quá
tuyệt vời! Lần bay thử thành công rồi!”
Ngọc Liên Thành ngửa đầu nhìn vật đang trôi nổi trên trời, vẻ mặt vừa
kinh dị vừa kích động, miệng lẩm bẩm không ngừng, “Không thể tin được,