HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 341

này. Nguyễn Nhược Nhược giải thích: “Thế kỷ hai mươi mốt của chúng ta
bị ô nhiễm nghiêm trọng, cảnh trí tự nhiên bị ảnh hưởng rất nhiều. Vậy nên
khi chúng ta đi đến đời Đường, mỗi ngày đều ngửi hương hoa nghe chim
hót nhưng đều cảm thấy chưa đủ a!” Thì ra là như vậy, Ngọc Liên Thành
phụng bồi bọn họ vào một tiểu viện ngồi. Ngọc Liên Thành một thân bạch y
như ngọc, ánh mắt ngưng sâu, phía sau lưng là rừng trúc xanh ngát. Quả
thật…đẹp vô cùng a!

Diêu Kế Tông cũng nhịn không được mà ngồi thừ ra, ngây ngốc một hồi

mới lắc đầu trấn tĩnh. Một nam nhân mỹ mạo như vậy khó trách Nguyễn
Nhược Nhược không dám yêu. Sắc đẹp của hắn chẳng những mê hoặc nữ
nhân mà còn có thể mê hoặc nam nhân. Người xinh đẹp thì Diêu Kế Tông
đã gặp không ít, nhưng “nam nữ thông sát” như Ngọc Liên Thành đúng là
bình sinh mới thấy. Có một mỹ trượng phu như vậy thì thê tử nhất định sẽ
đau đầu rồi.

“Ngọc Liên Thành, nếu như ngươi không ngại, ta muốn đi tham quan

vườn nhà ngươi một vòng có được không?”

Ngọc Liên Thành biết Diêu Kế Tông muốn để mình và Nguyễn Nhược

Nhược ở lại nói chuyện nên mới kiếm cớ né đi, “Xin cứ tự nhiên”.

Nguyễn Nhược Nhược im lặng hồi lâu mới mỉm cười một tiếng, “Biểu ca

thông minh như vậy, nhất định biết ta muốn nói gì?”

“Ta hiểu, cho nên những lời khó khăn không cần nói ra.” Ngọc Liên

Thành mỉm cười nhẹ nhàng như tâm sen tỏa hương thơm ngát.

Nguyễn Nhược Nhược thở dài một hơi, lời cự tuyệt quả thật khó nói,

không ít thì nhiều cũng sẽ làm tổn thương tình cảm của đối phương. Đến
lúc đó chỉ sợ không thể thu xếp ổn thõa, ví dụ như…Lý Hơi. Nhưng Ngọc
Liên Thành lại tinh ý như vậy khiến nàng có chút hổ thẹn với hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.