đã nhìn lầm hắn? Giống như Nguyễn Nhược Nhược nói, hắn đã sớm hình
thành thói quen bị người khác sắp đặt cuộc sống, mặc dù tình ý đối với
Nguyễn Nhược Nhược là thật, nhưng liệu hắn có thể vì tình yêu mà dám
chống lại áp lực từ gia tộc không? Nhìn hắn lâu như vậy vẫn im lặng, Diêu
Kế Tông cực kỳ thất vọng, đang chuẩn bị thu hồi lời nói ban nãy của mình
thì Lý Hơi chậm rãi mở miệng nói:
“Ta là trưởng nam, từ rất nhỏ đã được sắc phong làm thế tử, là truyền
nhân duy nhất của Tĩnh An vương phủ. Phụ mẫu ta cố gắng đem ta bồi
dưỡng thành truyền nhân xuất sắc của hoàng thất, vậy nên ta phải tiếp thu
rất nhiều phương pháp dạy bảo và huấn luyện nghiêm khắc để trở thành
“văn có thể trị quốc an thiên hạ, vũ có thể an bang vệ quốc”. Lúc nào ta
cũng bị nhắc nhở rằng mình là tương lai của Vương gia, rường cột quốc gia,
nhất lời nhất ngữ, nhất cử nhất động đều phải cân nhắc đến thân phận, cẩn
thận làm việc. Ta không thể tùy ý quyết định, hết thảy đều là bọn họ sắp
xếp…Cho tới nay ta đều tùy bọn họ muốn làm gì thì làm. Những lần này, ta
nhất định vì tình cảm của mình mà đấu tranh.” Lý Hơi nói cực kỳ thận
trọng, hoàn toàn đem tâm tư lẫn ý nghĩ của mình vào từng câu nói. Đột
nhiên, trông Lý Hơi dường như trưởng thành hơn rất nhiều.
Diêu Kế Tông không thể không xúc động, hồi lâu mới nói: “Lý Hơi, coi
như ta không nhìn lầm ngươi. Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ giúp ngươi đánh một
trận bảo vệ tình yêu, ta đảm nhiệm chức Tổng tham mưu trưởng, phò tá
ngươi chiến thắng tình yêu.” Diêu Kế Tông vừa nói vừa ưỡn ngực lên, tựa
như tướng quân sắp sửa xung trận.
Ánh mắt Lý Hơi nhất thời sáng rỡ, lấp lánh còn hơn muôn vạn tinh tú
trên bầu trời.
Nguyễn Nhược Nhược còn chưa biết quân đồng minh của mình đã sang
phe khác thì lúc này phải bận rộn ứng phó với một vị khách không mời mà
đến…mẫu thân của Lý Hơi-Tĩnh An vương phi.