HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 487

nghĩ đến. Thấy thân thể Lý Hơi đột nhiên cứng lên, hắn có thể hiểu được
người đó đang có cảm nhận gì. Ngày đó trong chuyến đi săn, lúc hắn thấy
hai người bọn họ ôm nhau, phản ứng của Ngọc Liên Thành chính là thế này
đây. Kinh ngạc, chấn động, khó chịu, buồn bực, đau đớn…Tâm tư “bách
chuyển thiên hồi”, rồi lại hoàn toàn nói không nên lời. Phản ứng của Lý
Hơi, mặc dù không có chủ ý nhưng lại khiến trong lòng Ngọc Liên Thành
sinh ra một loại khoái chí. Vô luận nói thế nào Ngọc Liên Thành cũng
không phải người xấu, nhưng giờ khắc này, cảm nhận chân thật của hắn
chính là vậy. Không còn cách nào khác, nhân tình vốn phức tạp như thế.
Làm người thì không tránh khỏi có lúc tâm lý đen tối như vậy.

Trong lúc nhất thời, bốn người chẳng biết nói gì, không gian vô cùng yên

lặng. Cuối cùng vẫn là Dương công chúa phục hồi tinh thần trước tiên, nàng
kiềm chế “mây gió sấm chớp” trong lòng mà cười nói như chưa hề xảy ra
chuyện gì, “Phò mã, thì ra ngươi có khách trên xe. Xe ngựa của ta giữa
đường bị hỏng, đang định đi cùng ngươi trở về, không biết có làm phiền
không?”

“Dĩ nhiên”, Ngọc Liên Thành cũng khôi phục thần sắc bình thường, theo

thói quen mỉm cười chống đỡ, đứng dậy xuống xe. Nguyễn Nhược Nhược
cũng nhanh chóng xuống xe, “Cũng không phải khách nhân gì, công chúa,
vị này chính là biểu muội của ta, Nguyễn Nhược Nhược”.

Dương công chúa nhìn chăm chú Nguyễn Nhược Nhược, “Nguyên lai là

nhi nữ của di nương”

“Thỉnh an công chúa nương nương”, Nguyễn Nhược Nhược theo quy củ

hành lễ.

“Đều là người nhà, không cần câu lễ”, Dương công chúa vội vàng đỡ

nàng lên, “Chúng là cũng xem như người một nhà, thân thích cũng không
nhiều lắm vậy mà không giới thiệu là không nhận ra được. Sau này nếu
ngươi có thời gian thì hãy đến phủ Phò mã chơi một chuyến”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.