Hạnh Nhi không phục nói, “Tiểu thư tại sao lại trở mặt không nhận. Biểu
thiếu gia cũng không phải là cái gì phiếm phiếm chi tư, hắn là một trong hai
mỹ nam tử của Trường An thành. Hắn mỗi lần xuất hành, phía sau thường
thường có một đám nữ tử đi theo mà “ném quả Phan An”. Bất quá không
phải là ném nước trái cây, mà là tát tiên hoa lên trên người hắn. Mỗi lần
biểu thiếu gia trở lại phủ đều toàn thân sực nức hương hoa.”
Nguyễn Nhược Nhược nghe mà khó tin. Ném quả Phan An, đây là truyền
thuyết xa xôi nào rồi! Không nghĩ tới ở đời Đường lại có phiên bản mới thế
này. Người đẹp Trường An thành đuổi theo một vị mỹ nam tử “tư nghi tú
dật” mà tát tiên hoa, đây quả thực là một màn “khuynh thành chi mến”.
Thật không khác phụ nữ thế kỷ hai mươi mốt theo đuổi minh tinh, hơn nữa
phương thức biểu đạt ái mộ vẫn còn cao hơn một bậc, vừa đẹp vừa lãng
mạn. Nguyễn Nhược Nhược nghĩ qua không nhịn được tâm thần thơ thẩn,
cũng muốn gặp vị nam tử này một phen, nếu không chẳng phải uổng phí
một lần tiến nhập Đường triều đó sao?
“Hạnh Nhi, biểu thiếu gia đến khi nào sẽ đến phủ?” Nguyễn Nhược
Nhược vội vã hỏi.
“Cái này…cũng không rõ là khi nào, biểu thiếu gia ít khi ra ngoài, bản
thân cũng không thích sang phủ lắm”, Hạnh Nhi lộ ra ngữ khí có phần u
ám.
Nguyễn Nhược Nhược hiểu liền, làm sao mà không trêu ghẹo, “A, Hạnh
Nhi, ngươi không phải cũng mong biểu thiếu gia đến đó chứ?”
Hạnh Nhi mặt đỏ lên, “Tiểu thư, người tại sao lại trêu ghẹo ta. Biểu thiếu
gia như thế…bọn nha đầu chúng ta làm sao với tới. Nếu trót động tâm tư
không phải là tự mình làm khổ chính mình sao. Chúng ta bất quá chỉ là
mong có thể được gặp hắn vài lần cũng đã mãn nguyện rồi.”
“Các ngươi? Các ngươi ở đây là ai vậy?” Nguyễn Nhược Nhược hỏi tiếp.