HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 508

Bị phát hiện, Lý Mân bật cười gọi thẳng tên nàng, “Nguyễn Nhược

Nhược, ngươi đã thông minh như vậy thì cần gì ta phải nói ra.”

“Làm sao ngươi biết tên của ta?”, Nguyễn Nhược Nhược không nhịn

được liền hỏi, bữa săn thú ngày hôm đó nàng cũng chưa từng giới thiệu tên
tuổi với Lý Mân. Đây là quy củ thời cổ đại, khuê danh của nữ tử không thể
dễ dàng để cho người khác biết được. Nhưng một lời vừa hỏi ra nàng liền
cảm thấy mình thật ngốc, đến cả nhà nàng nằm ở đâu hắn còn biết thì nói gì
đến một cái tên.

Quả nhiên Lý Mân cười nói, “Chỉ cần có tâm là có thể biết”. Hắn quả thật

đã đánh mất tâm kể từ buổi săn thú hôm đó, hình ảnh nữ nhân này luôn xuất
hiện trong tâm trí hắn chẳng những không phai nhạt đi mà càng ngày càng
rõ ràng. Hắn nhịn không được muốn tới tìm nàng, nhưng nghĩ đến Lý
Hơi…Hắn tự trấn an, bất quá chỉ là một nữ tử, không thể gây thương tổn
tình huynh đệ hai người.

“Ta khuyên ngươi nên dụng tâm đến chỗ khác, ví dụ như thuật cưỡi ngựa

bắn cung của ngươi ấy!”, Nguyễn Nhược Nhược không khách khí đâm hắn
một dao.

Lý Mân cũng không phật lòng, ngược lại càng thích cách nàng lên tiếng

không kiêng kỵ như thế. Bản chất thâm căn cố đế của con người là vậy, một
người bình thường luôn được kẻ khác thổi phồng tán dương thì thỉnh thoảng
sẽ thích được nghe nhận xét ngược lại, “Thuật cưỡi ngựa bắn cung của ta có
thể từ từ dụng tâm bồi dưỡng, nhưng mỹ nhân lại như hoa, khoảng khắc rực
rỡ không dài, ta không thể không vội a!”

Mặc xác hắn, Nguyễn Nhược Nhược lướt qua xe ngựa bỏ đi. Lý Mân

không chịu buông tha, phân phó phu xe cho ngựa chạy kè kè bên nàng,
“Lên đây đi, ta tiễn ngươi một đoạn đường, ta cũng sẽ không ăn ngươi nên
cũng không cần từ chối.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.