vương phi lại mở miệng nói, “Nguyễn cô nương, ngươi không chỉ không
tuân thủ quy củ mà còn hồng hạnh xuất tường”.
Cái gì? Hồng hạnh xuất tường? Ánh mắt Nguyễn Nhược Nhược trợn
tròn. Tội danh này chỉ trích nữ nhân khuê các thất thân, nói nàng quan hệ
lăng nhăng không tuân thủ đạo đức nữ nhi. Oan uổng! Mặc dù nàng đến từ
thế kỉ hai mươi mốt nhưng vẫn duy trì đạo đức truyền thống, cử chỉ hành vi
đều chú ý, tuyệt đối không phạm vào “dâm giới” nha!
“Hơi Nhi nhất định không biết ngươi ở sau lưng hắn gặp gỡ Thất hoàng
tử Lý Mân, đúng không? Hơn nữa ngươi còn tới lui thân mật với Diêu gia
nhị công tử, thậm chí ngày ấy còn ở tửu lâu trước mặt mọi người…”, vương
phi không nói nữa, nhưng trong mắt kinh miệt cực kỳ.
“Cái kia không tính, là do ta uống rượu say…”, Nguyễn Nhược Nhược
gằn giọng, hóa ra bản thân mình bị Tĩnh An vương phi theo dõi hồi lâu, khó
trách vừa ra khỏi Diêu phủ đã bị cản đường. Nàng hôn Diêu Kế Tông trước
mặt mọi người chính vì say rượu, người khác có hiểu lầm cũng không sao.
Bất quá chỉ dựa vào điều này mà dám phán nàng “hồng hạnh xuất tường”,
vương phi đúng là ép người quá đáng, “Vương phi, ta và Diêu Kế Tông là
hảo bằng hữu, chuyện này Lý Hơi đã sớm biết. Thất hoàng tử Lý Mân cũng
là Lý Hơi giới thiệu cho ta, trên đường gặp mặt nói chuyện hai ba câu cũng
không tính là gì. Ta cũng không ong ong bướm bướm với ai sau lưng hắn.”
Vương phi còn tưởng rằng mình đã đánh ra một chiêu sát thủ, không ngờ
lại bị nàng gạt phắt đi, “Cái này cũng chưa tính là gì? Ngươi là nữ nhân lại
không chịu ở trong khuê phòng, còn dày mặt cải nam trang đi khắp nơi, còn
ra thể thông gì nữa? Vậy mà Hơi Nhi vẫn chấp nhận ngươi, ta nói ngươi
không phải hồ ly tinh thì là thứ gì? Ngươi xuống xe, ta không muốn gặp lại
ngươi nữa.”
Xuống xe thì xuống xe, “đạo bất đồng bất tương vi mưu”, bàn luận với
nàng ta thật không cần thiết. Chẳng qua là sau khi xuống xe, thanh âm băng