– Muội chỉ sợ người khác không biết à?
Lý Nghiên le lưỡi, không dám nhắc tới việc này nữa, đành chuyển
sang Ngô Sở Sở, nói với nàng ấy:
– Không sao đâu, đợi tỷ luyện xong khẩu quyết võ công mà muội dạy
thì chúng ta không sợ ai hết.
Lời này vừa thốt, ba người còn lại trên bàn đều kinh ngạc.
Chu Phỉ sặc nước:
– Mẹ ơi, muội còn đi dạy người ta à?
Dương Cẩn nghiêm túc cau mày nói:
– Tập võ không giống viết chữ, viết chữ có cầm ngược bút cũng không
sao nhưng tập võ mà có sơ sót gì thì không phải chuyện nhỏ, sao có thể tùy
tiện hại người ta?
Lý Thịnh nói không khách khí:
– Lý đại trạng, còn nhớ muội họ gì chứ?
Lý Nghiên bị “ba hòn núi lớn” này ép lùn xuống một đoạn.
Ngô Sở Sở vội đứng ra hòa giải, dùng ánh mắt ra hiệu về phía Hưng
Nam tiêu cục, nhỏ giọng:
– Suỵt. Mọi người xem, mấy người đó có phải có hiềm khích với ơ…
người của phái Huyền Vũ gì đấy?
Những người trong đại sảnh sợ phiền phức đều lặng lẽ rời đi, chỉ có
lầu hai là còn lại ít người, cái liếc của Ngô Sở Sở không hề nổi bật, vì mọi
người có mặt đều đang xì xào bàn tán.