HỮU PHỈ - Trang 1385

Chu Phỉ nửa đường kéo dây cương, cau mày nhìn hướng pháo hoa

biến mất, không biết có phải bọn hay gây họa thành tinh của 48 trại đều bị
Lý Cẩn Dung phái ra ngoài hết không, nếu không thì sao thường xuyên gây
chuyện thế?

Nhưng nếu đã nhìn thấy thì không thể mặc kệ, nàng đành quay đầu

ngựa chạy về phía đó.

Ngựa tung vó chạy khoảng một khắc, pháo hoa lớn nhỏ liên tiếp nổ

giữa trời đêm như Tết, xa xa có thể nghe tiếng người náo nhiệt nơi pháo
hoa nở rộ, người gặp phải trên đường cũng dần dần nhiều lên, dường như
đều chạy về bên đó.

Một cô nương trẻ xinh đẹp như Chu Phỉ đi một mình luôn khiến người

khác không kìm được ngoái đầu nhìn, thỉnh thoảng có những kẻ mặt dày to
gan còn muốn tiến lên bắt chuyện với nàng.

Chu Phỉ lúc nhỏ hơi mang đến cảm giác “người sống chớ lại gần”,

mấy năm nay thường xuyên đi trong hiểm cảnh, võ công tiến bộ, trên người
càng lúc càng toát lên khí chất khó tả. Người đến bắt chuyện thấy nàng
không hé răng thì đa số đều không dám dây dưa, chỉ có một “nam tử” thanh
niên có hai cọng râu trên miệng đi tới đi lui quanh Chu Phỉ mấy vòng, bạo
gan tiến lên hỏi:

– Vị cô nương này cũng đi Liễu gia trang sao?

Chu Phỉ nghiêng đầu liếc người này, khung xương nhỏ nhắn, cổ áo che

cổ họng một cách giấu đầu hở đuôi, lưng ưỡn rất thẳng, lúc khuỷu tay
buông xuống tự nhiên hơi đặt ở phía sau, lúc nói chuyện thì cằm hơi thu lại,
tuy khóe miệng có hai cọng râu nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo phản
quang trong màn đêm, vừa nhìn liền biết là một đại cô nương gắn râu vào.

Chu Phỉ “ừ” một tiếng rồi dời mắt qua chỗ khác, không hứng thú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.