HỮU PHỈ - Trang 1395

đến. Chu Phỉ giật mình, vì mãi đến lúc này nàng mới phát hiện ở trong góc
đó có một người áo đen đang ngồi.

Nam tử mặc áo đen đó có dáng gầy mảnh khảnh, khuôn mặt gầy gò,

tóc mai điểm bạc, toàn thân như hòa vào bóng đêm, rất dễ bị lãng quên.

Chu Phỉ nhanh chóng đưa mắt quay trở lại đám đông, nàng cho rằng

đó là người mà Lý Thịnh nhìn chằm chằm.

Lần này, nam tử áo đen ngẩng đầu nhìn hán tử say đối diện, hán tử ban

nãy còn loạng choạng dường như trong nháy mắt liền tỉnh ngủ, tiểu khúc
im bặt. Lát sau, ông ta đứng dậy không được tự nhiên, lảo đảo băng qua
đám đông, hốt hoảng rời đi, vả lại đi xa rồi còn sợ hãi cứ quay đầu nhìn
quanh.

Chu Phỉ hơi buồn bực, thấy nam tử áo đen kia tư thế ngồi đoan chính,

mặt để râu, ánh mắt hòa nhã, không hề hung thần ác sát. Chu Phỉ nhìn
chằm chằm ông ta chốc lát lại thấy hơi quen quen, nàng cố nhớ lại hồi lâu,
giật mình. Vì nàng nhận ra ông ta chính là người năm xưa truyền “Đạo đức
kinh” và Phù Du trận cho nàng ở ngoài thành Nhạc Dương – đạo trưởng
Xung Tiêu Tử!

Chu Phỉ nghĩ: “Ông ấy hoàn tục sao?”

Xung Tiêu Tử và nàng tuy bèo nước gặp nhau nhưng đã gián tiếp cứu

mạng nàng, khiến Chu Phỉ tốt xấu gì cũng không bị Đoàn Cửu Nương chơi
chết, lần này run rủi được gặp, về tình về lý, nàng đều nên bước qua chào,
bèn xuyên qua đám đông huyên náo, định đi về phía Xung Tiêu Tử.

Không ngờ nàng vừa mới cử động, Xung Tiêu Tử áo đen tựa như cảm

giác được, đột nhiên nhìn sang, ánh mắt bắn về phía Chu Phỉ như điện xẹt,
chưa đợi nàng chào từ xa thì Xung Tiêu Tử chợt dời mắt, đứng dậy như
trốn nợ, lách vào đám đông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.