HỮU PHỈ - Trang 1402

Bái, lúc này Ân Bái mới từ từ đứng dậy, đạp lên lưng người nọ bước
xuống.

Chu Phỉ tinh mắt, thấy ống tay áo của người khiêng kiệu nằm rạp dưới

đất làm thảm kia hơi lộ ra, trên cổ tay là hình xăm Huyền Vũ từng bị Lý
Nghiên giễu là rùa. Đó là thuộc hạ cũ năm xưa của Đinh Khôi!

– Náo nhiệt nhỉ.

Ân Bái đạp lên thảm người sống, âm u mở miệng.

Không biết có phải vì ngoại hình hắn ta quá khủng bố hay không,

chiếc đàn phía sau sân khấu bị ai đó không cẩn thận đụng vào, ngân một
tiếng “ting” dài, trong viện lúc này tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy,
tiếng đàn trở nên vô cùng cao vút, có thể dọa người.

Tai Chu Phỉ hơi động đậy, ánh mắt chợt nhìn về phía sân khấu kịch,

cảm thấy tiếng đàn ấy hơi quen tai.

Sắc mặt Liễu lão gia căng thẳng, ông nói:

– Xin hỏi các hạ có phải là “Thanh Huy chân nhân”?

Khóe miệng người đeo mặt nạ khẽ nhếch, ngón tay thon dài hơi xanh

tái nhẹ lướt qua con quái trùng, con quái trùng nhanh chóng động đậy xúc
tu, phát ra tiếng kêu kỳ lạ.

– Liễu đại hiệp nhận được thư rồi mà nhỉ?

Ân Bái đeo mặt nạ sắt nói:

– Sao, chưa chuẩn bị đồ xong à?

Thịt mỡ trên mặt Liễu lão gia run rẩy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.