HỮU PHỈ - Trang 1407

nghe “khúc” đoán “tình”, chứ thông qua vài tạp âm mà nghe ra được người
đánh đàn là ai thì quá không thể tưởng tượng nổi.

Chu Phỉ không nói được làm sao mình lại biết, lúc nãy tinh lực cả

người nàng dường như đều dồn hết vào tai, có một khoảnh khắc mọi khí
tức lưu động trên thế giới đều hiện rõ mồn một, sinh ra một loại cộng
hưởng nào đó với kỳ kinh bát mạch trên người nàng. Những khí tức ấy lặp
đi lặp lại, gần giống nhau nhưng cũng có chỗ khác nhau, những thứ không
thể nào miêu tả ấy hóa thành một cảm giác mông lung mơ hồ, như cách
một tầng giấy cửa sổ mỏng manh báo với nàng qua trực giác loáng thoáng
rằng người gảy đàn sau sân khấu chính là Nghê Thường phu nhân.

Đây không phải lần đầu tiên, non nửa năm qua, mỗi lần Chu Phỉ tập

trung tinh lực đến một mức nào đó, nàng đều có thể cảm nhận được “tầng
giấy cửa sổ” xa xôi kia, đã mấy lần chạm được, nhưng không thể vào.

Hơn nữa, một khi phân tâm là cảm giác huyền diệu ấy sẽ nhanh chóng

biến mất, Ngô Sở Sở hỏi “sao cô biết”, Chu Phỉ há miệng nhưng hoàn toàn
không biết trả lời thế nào.

Lúc này, lão quản gia của Liễu gia trang chợt tiến lên một bước, đưa

tay đón lấy cái rương kia, nói:

– Người sống đến bảy mươi xưa nay hiếm, lão hủ đến tuổi này đã đủ

rồi, các ngươi đều không dám, vậy ta đưa qua là được. Thanh Huy chân
nhân, ngươi muốn xem hãy tới mà xem cho rõ!

Dứt lời, vẻ mặt ông thấy chết không sờn nâng cái rương ấy đi về phía

Ân Bái.

Hai người đeo mặt nạ quỳ dưới đất ngăn ông lại, lão quản gia liền

mạnh miệng lớn tiếng mắng:

– Sao hả, các hạ không dám xem à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.