HỮU PHỈ - Trang 1408

Ân Bái hơi ngước cằm, hai người đeo mặt nạ kia tiến lên mở nắp

rương ra.

Khoảnh khắc nắp rương mở ra, con quái trùng trên tay Ân Bái lập tức

dựng đứng, phát ra tiếng kêu khiến người khác hoảng sợ, hai hàng chân ghê
tởm dưới bụng khua khoắng loạn xạ. Chưa nói người khác, ngay cả “thảm
người sống” dưới chân Ân Bái dường như cũng run cầm cập, mồ hôi lạnh
tuôn ào ào rất giống một tấm giẻ chưa vắt khô nước.

Cái rương rất lớn, cần hai người khiêng nhưng Tị Độc châu bên trong

chỉ cỡ kích thước trứng chim bồ câu. Liễu lão gia chắc là để cho đẹp nên
làm cho viên châu đó bộ vỏ ngoài rất long trọng. Bên trong là bể thủy tinh
vuông khoảng hai thước, trong bể thả vài cây san hô đỏ rực, phía trên dùng
tơ vàng làm giá đỡ, gốc san hô to nhất đỏ nhất ở giữa đội một cái vỏ sò
bằng vàng ngọc, trong vỏ sò là Tị Độc châu vô giá, hạt châu màu xanh lục,
phản chiếu nhàn nhạt tầng tầng sóng nước, trong bóng đêm còn lóa mắt hơn
cả dạ minh châu của Bồng Lai.

Dị bảo như vậy nếu ở tình huống bình thường tuyệt đối đủ tư cách

khiến người khác trầm trồ kỳ diệu một phen, có điều hiển nhiên kỳ nhân Ân
Bái còn “kỳ diệu” hơn xa thứ vật chết kia, lần này không bị Tị Độc châu
cướp sự nổi bật, vẫn được vạn người chú ý như cũ.

Nghe nói ngậm Tị Độc châu vào miệng có thể tránh bách độc, ngay cả

khí độc Nam Cương cũng không ăn thua, lúc đi dã ngoại mà mang nó trên
người thì rắn rết bò cạp đều không thể tới gần, nhưng quái trùng trên tay
Ân Bái không hiểu sao lại trở nên hưng phấn, từ đầu ngón tay Ân Bái bắn
xẹt ra ngoài, háo hức muốn xông thẳng vào cái rương kia.

Hình như ngay cả bản thân Ân Bái cũng không ngờ tới biến cố này,

hắn ta hơi sững sờ, tiếp theo đó, lão quản gia hét lớn một tiếng, vào lúc độc
trùng lao tới giữa trời, ông hất mạnh thứ gì đó trong rương ra ngoài!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.