HỮU PHỈ - Trang 1406

Chu Phỉ dựng một ngón trỏ bên môi, nói:

– “Lý công tử” thùng rỗng kêu to, đừng nghe huynh ấy nói hươu nói

vượn.

Mấy chữ cuối cùng của nàng gần như không nghe rõ, thần kinh bất

giác trở nên căng thẳng.

Lúc này, sau sân khấu chợt vang lên tiếng “cạch”, hình như là ai đó

đụng làm lật đàn ngọc, đầu tiên là tiếng thứ gì đó rơi xuống, kế tiếp là tiếng
dây đàn ma sát với mặt đất làm vang lên tiếng “ting” đột ngột. Âm thanh ấy
chui thẳng vào tai Chu Phỉ, nháy mắt như được phóng đại hàng trăm hàng
ngàn lần, một cảm giác huyền diệu khó tả từ tai nàng lan ra khiến Chu Phỉ
như bắt được thứ gì đó trong khoảnh khắc.

Chu Phỉ chợt nảy ra một ý nghĩ, nhỏ giọng nói:

– …Là bà ấy?

Ngô Sở Sở:

– Ai?

Người của cả Liễu gia trang đều đang nhìn nhóm người Ân Bái, chỉ có

Chu Phỉ là nhìn sân khấu kịch, nàng khẽ nói:

– Vũ Y ban… nhạc sư sau sân khấu là Nghê Thường phu nhân.

Ngô Sở Sở kinh ngạc:

– Cái gì? Sao cô biết? Cô khẳng định?

Ngô Sở Sở biết Chu Phỉ không kiên nhẫn với mấy thứ phong hoa tuyết

nguyệt, trước giờ không có chút thành tựu nào về âm luật. Vả lại dù Chu
Phỉ tinh thông âm luật đạt đến mức “nghe âm đoán ý” thì cũng chỉ có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.