HỮU PHỈ - Trang 1530

quyết không phải… Á!

Dương Cẩn đơn giản mà thô bạo rút một mũi tên sắt ra đánh vào mặt

tay cung tiễn thủ đó, y xuống tay vô cùng xảo diệu, đánh vừa chuẩn vào
phần thịt mềm trên mí mắt gã nhưng không mảy may làm bị thương tới con
ngươi.

Cơn đau giả gây ra nỗi sợ mù mắt, tay cung tiễn thủ không thể động

đậy, đành gào lên như heo bị chọc tiết.

Dương Cẩn nhìn Chu Phỉ như khiêu khích.

Chu Phỉ không hiểu chuyện này có gì hay mà phân cao thấp, bèn

“khiêm tốn” lùi ra sau một bước, đưa tay ra hiệu “mời” với y.

Dương Cẩn uy phong nói:

– Còn không nói thật, lần sau sẽ đâm vào mắt ngươi đấy, muốn thử

không?

Dương chưởng môn da đen thui, ngũ quan hơi sâu hơn người thường,

nếu người khác không biết y là đồ ngốc thích viết nửa chữ, chỉ đơn thuần
nhìn nụ cười hiểm ác này thì đúng là có dáng dấp của các vu y (1) trong
truyền thuyết Trung Nguyên khiến người ta “muốn sống không được, muốn
chết không xong”.

(1) Vu y: thầy mo chữa bệnh bằng thuật phù thủy.

Tay cung tiễn thủ che con mắt sưng vù của mình, kêu thảm thiết:

– Tôi tôi tôi là… là một tiểu binh trong quân “chim ngói”, chỉ nghe

lệnh làm việc thôi! Anh hùng… không, thiếu hiệp! Đại hiệp! Các vị đại
nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, tha, tha cho tôi một mạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.