HỮU PHỈ - Trang 1545

Lý Thịnh vội đón lấy, thấy trên phiến đá nho nhỏ ấy khắc hình bát

quái, bên cạnh là chú giải chi chít bằng chữ cực nhỏ, không cẩn thận sẽ bỏ
sót dòng, nội dung cũng vô cùng cao thâm, không tính loại như Dương
Cẩn, dù là Chu Phỉ cũng chưa chắc biết hết các chữ.

Thứ này xuất xứ từ tay các lưu dân tị nạn trong cốc ư?

Lý Thịnh nhìn sơ qua, người khắc đá hình như sợ người khác xem

không hiểu, dành ra một khoảng nhỏ giữa đống chú giải phức tạp khắc một
mũi tên đơn giản, một bên viết “ra”, một bên viết “vào”.

– Là bảng chỉ đường.

Lý Thịnh nói:

– Sơn cốc này e do con người tạo nên, mật đạo ra vào cũng là do tiền

nhân để lại… là cấm địa Tề môn ư? Nhưng đã là cấm địa, sao lại cho nhiều
người ngoài tới như vậy?

Mọi người nghĩ bất kể thế nào cũng phải xem trước đã rồi nói sau, bèn

giải quyết tên thám báo chim ngói kia ngay tại chỗ, tự lần mò đi, mỗi khi
đến ngã rẽ sẽ dùng phương thức cũ tìm đá chỉ đường, Lý Thịnh còn làm
bản dập của mỗi hình trận pháp bát quái phức tạp trên đá chỉ đường. Họ
đều là người trẻ tuổi, chân đi rất nhanh, nhưng dù vậy vẫn phải đi vòng
vòng hơn hai canh giờ, rừng cây núi đá xung quanh thực giống nhau như
đúc, nếu không phải mỗi chú giải trên đá đều khác nhau thì họ gần như
nghi ngờ mình vẫn lòng vòng một chỗ.

Đi từ lúc mặt trời lặn tới đêm khuya, sương đã xuống, con đường nhỏ

trong rừng tưởng như muôn đời không đổi cuối cùng cũng rẽ ngoặt, tầm
nhìn trở nên trống trải, tinh thần Lý Nghiên mỏi mệt, thấy vậy vừa mừng
vừa sợ, đang định mở miệng kêu to thì bị Chu Phỉ che miệng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.