HỮU PHỈ - Trang 1547

Chu Phỉ và hắn vô cùng ăn ý, vừa nghe tiếng chim liền hiểu ngay ý

hắn, tay nàng nắm hạt đậu để dành cho ngựa ăn búng ra ngoài, đậu đen
thêm kình lực va vào đá núi vang lên tiếng lộp bộp hỗn loạn, các vệ binh
lập tức bị kinh động, thi nhau cầm đao kiếm tìm quanh.

Chu Phỉ chợt nhảy từ trên cây xuống, các vệ binh chỉ thấy một bóng

đen lóe lên, căn bản nhìn không ra có phải là người hay không, tức khắc
đuổi theo như lâm đại địch, tiếng còi chói tai vang lên bốn phía, lối vào sơn
cốc nhất thời hỗn loạn, nhân lúc Chu Phỉ kéo vệ binh đi, đám Lý Thịnh từ
chỗ đá núi tối chạy qua, may mà cây trên núi chưa kịp chặt hết, chỉ dọn
sạch chỗ lối vào, nên tránh được một quãng ngắn ấy thì bên trong không
đến mức không có chỗ ẩn thân.

Vệ binh nơi lối vào bị Chu Phỉ dắt đi đủ rồi, cuối cùng, đám người

cầm đao kiếm thuận theo tiếng vang áp sát chỗ đống gỗ. Người cầm đầu ra
dấu tay với thuộc hạ, tiếp đó chợt tiến lên một bước, hét to, dùng trường
thương trong tay đâm vào đống lá cây. Trong đống cành lá có một tiếng kêu
thảm thiết vang lên, dọa cho đám vệ binh thi nhau rút đao rút kiếm, tiểu đầu
mục rút trường thương ra, trên đầu thương đâm một con chim lớn vẫn chưa
chết, đang đập cánh phành phạch giãy giụa sắp chết.

– Sao lại là chim?

Tiểu đầu mục gãi đầu khó hiểu:

– Tản đi tản đi, ai nấy về vị trí canh gác… đây là quạ hay gì nhỉ? Sao

to thế? Tà môn quá!

Thấy chỉ là sợ bóng sợ gió, nơi lối vào sơn cốc nhanh chóng khôi phục

sự yên tĩnh, chỉ có tiểu đầu mục kia cảm thấy đêm hôm khuya khoắt chợt
nhảy ra một con quạ dọa người là không may mắn, bèn đưa con chim đó tới
bên lửa, định trực tiếp thiêu chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.