HỮU PHỈ - Trang 1646

– Trần đại sư là danh gia đương thời, có vài món đồ ông làm là do

người ta đặt, chẳng hạn như Vọng Xuân Sơn và Ẩm Trầm Tuyết, đều là
binh khí có thể truyền lại đời sau. Nhưng có vài món đồ ông làm tương đối
qua quít, ông gom nồi lấy sắt vụn đúc bừa vài thanh, không hề dụng tâm,
không khắc tên, không kiểu cọ, thống nhất cho vào vỏ gỗ đem bán lấy tiền
trợ cấp vật dụng trong nhà. Ta nghe Trần đại sư nói Ân đại hiệp chính là
mua kiếm kiểu “trợ cấp vật dụng trong nhà” đó, Nghê Thường phu nhân về
sau có lẽ đã hiểu, với cảnh giới của Ân đại hiệp năm xưa, nếu ông cầm một
mảnh sắt thì mảnh sắt đó chính là “Sơn Xuyên kiếm”, nếu có người dùng
danh kiếm đem tặng thì ngược lại có vẻ cố ý… đây chỉ là ta đoán, nghe qua
rồi thôi, chưa chắc đúng.

Trong lúc nói chuyện, nhóm người họ từ từ tới chỗ Lý Thịnh đi ban

nãy, thấy trên vách đá mở ra một cánh cửa nhỏ, bên trong có một động
khác, nhìn không thấy đầu mút.

– Theo sát ta, trong này ba tầng trận pháp trùng điệp, biến ảo khó

lường, bọn ta ban nãy bị vây bên trong gần một canh giờ mới ra được đấy.

Lý Thịnh vừa nói vừa giơ cao bó đuốc.

Ưng Hà Tòng xách một cái vỏ Sơn Xuyên kiếm, nói:

– Cũng tức là cái vỏ Sơn Xuyên kiếm mà khắp nơi tranh đoạt kia là

sau này mới làm chứ không phải từ tay Trần đại sư. Ta đang nghĩ một
chuyện, Ân Bái từng tới đây, nghe nói trước khi hắn ta có Niết Bàn cổ thì
võ công vô cùng kém, nếu lúc đó tiền bối Tề môn ra tay tráo vỏ Sơn Xuyên
kiếm trên người hắn ta, cô nói xem liệu hắn ta có nhận ra không?

Chu Phỉ ngẩn người, vì Mộc Tiểu Kiều từng nói với nàng, bây giờ

truyền thuyết về Hải Thiên Nhất Sắc càng ngày càng quái gở, mấy nhân
chứng như họ bắt đầu muốn thu lại tín vật được truyền đến tay hậu nhân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.