HỮU PHỈ - Trang 1647

Ân Bái trước kia võ công kém cỏi, sau này thì nhân phẩm kém cỏi, Tề môn
muốn thu lại vỏ kiếm trong tay hắn ta cũng hợp lý.

Nếu đúng là vậy, các đạo trưởng Tề môn không khỏi thiếu quang minh

lỗi lạc.

Chu Phỉ nói:

– Ừm, lấy giả tráo thật, không phải là không có khả năng. Nhưng đồ

giả làm một cái là đủ, làm nhiều thế làm gì?

– Vỏ kiếm rốt cuộc có gì đáng nghiên cứu?

Dương Cẩn rốt cuộc nghe không nổi nữa, không nhịn được chen mồm:

– Ta nói này, các ngươi có đúng là người dùng đao kiếm không vậy?

Đao kiếm có phân tốt xấu cao thấp, còn vỏ kiếm… vỏ kiếm không phải chỉ
là một cái hộp đựng sao? Ai lại nhìn ra thật giả? Kiếm khách Trung
Nguyên các ngươi thịnh hành lấy gùi bỏ ngọc à?

Chu Phỉ nhướng mày:

– Giỏi lắm, Nam man, ngươi còn biết từ “lấy gùi bỏ ngọc” cơ đấy!

– Được rồi A Phỉ, sao muội vừa mở mắt là gây sự thế, Dương huynh

nói đúng, vấn đề là ở đây.

Đuốc trong tay Lý Thịnh quơ lên, vô số hạt bụi li ti băng qua ngọn lửa

phát ra tiếng “lép bép” nhỏ, đường nhỏ quanh co trong mật đạo khiến người
ta bối rối đã đến phần cuối, họ tới một thạch thất nho nhỏ.

Trong thạch thất đặt mấy cái rương lớn, bên trong chất đầy vỏ kiếm

giống nhau như đúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.