HỮU PHỈ - Trang 1691

đầu kia có vài phần ra dáng, nhưng nó chạy loạn khắp núi cả nửa đêm, còn
yểm trợ nhiều lưu dân chỉ biết vướng víu chân tay, dẫu may mắn thoát chết
cũng phải bị lột một lớp da, chắc chắn bị thương không nhẹ, có chạy cũng
chạy không xa được, cộng thêm trong mật đạo thiếu thầy thiếu thuốc, nói
không chừng chẳng cần phí công, tự nó thức thời chết luôn cho rảnh nợ.

Nào ngờ tuy Chu Phỉ gầy đi một vòng, hình tượng cũng tả tơi tơi tả,

nhưng xuống tay không chút yếu mềm, khí tức toàn thân nàng càng nội
liễm hơn lúc ở trước quân trướng.

Võ công đến một cảnh giới nhất định sẽ không coi bề ngoài vào đâu,

kiểu ngoài mặt bình thản không gợn sóng này mới đáng sợ, vì nó có nghĩa
là nàng đã đến trình độ có thể thu phát tự nhiên.

Lục Dao Quang nghiến ra một câu từ kẽ răng:

– Rất tốt, ngươi vẫn chưa chết.

Chu Phỉ lười để ý ông ta, cũng không nhìn những Bắc quân vây quanh

nàng như lâm đại địch, nàng hơi nghiêng tai, tiếp đó xoay đầu nói về phía
cuối rừng đá:

– Còn không nhân lúc chúng mới xuống ít người mà mau mau bắt giặc

bắt vua, giả thần giả quỷ cái gì?

Lý Thịnh nghe lời này, thầm mắng to đồ quái vật Chu Phỉ nói cứ như

Bắc Đẩu Phá Quân là củ cải mọc trong đất, cầm cái liềm là có thể tùy tiện
cắt vậy!

Lý Thịnh quay đầu nói với Tiểu Hổ luôn đi theo bên cạnh:

– Đệ dựa theo phương pháp huynh vừa dạy, lợi dụng trận pháp nơi đây

vây nhốt họ lại, mỗi một đợt tên gỗ bắn xong là lập tức đổi chỗ, đừng để bị
chúng bắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.