HỮU PHỈ - Trang 1705

Ngón tay tái xanh của hắn chốc chốc gõ lên góc bàn, qua một lát mới

như tìm được đề tài, nói:

– Năm đó Lương Thiệu thân mang trọng bệnh, biết mình không còn

nhiều thời gian, bèn sai người áp chế tin tức, viết một bức mật thư gửi cho
con, nhờ con vào Thục Sơn mời Cam Đường tiên sinh xuống núi.

Đồng Minh gật đầu:

– Không sai, đúng là có chuyện này.

Tạ Doãn khẽ nhướng một bên hàng mày dài, chậm rãi nói:

– Tuy con đi nhưng vẫn luôn nghi hoặc, canh cánh trong lòng.

Đồng Minh:

– Sao?

Tạ Doãn:

– Con sinh hơi muộn, không hiểu lắm ân oán của thế hệ trước, chỉ biết

Lương đại nhân là người theo phái bảo vệ hoàng tộc. Mà Cam Đường tiên
sinh tuy là đệ tử tâm đắc trước đây của ông nhưng đã ân đoạn nghĩa tuyệt
với ông từ lâu, không gặp nhau nữa, đúng không? Hoàng thượng và Cam
Đường tiên sinh, ai gần ai xa, vừa nhìn là biết ngay, nên con luôn lấy làm
lạ, khi đó vì sao Lương Thiệu muốn giao thế lực cũ của mình ở Giang Nam
cho Cam Đường tiên sinh mà không trực tiếp giao cho hoàng thượng?
Trước kia Lưu hoàng thúc gởi gắm cho thừa tướng là vì Hậu Chủ “không
phò tá nổi”, nhưng đương kim hoàng đế đang tuổi tráng niên, tài năng to
lớn, dã tâm bừng bừng, đâu cần phó thác cho người khác?

Hai hàng mày trắng bạc phơ của Đồng Minh khẽ cau.

Tạ Doãn lại nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.