HỮU PHỈ - Trang 1703

Đồng Minh ngắt lời hắn, xắn ống tay áo giúp hắn dọn dẹp bản thảo

lung tung trên bàn, thấy trên tờ giấy trải ra là nét chữ rõ ràng ngay ngắn,
không phải kiểu chữ phong lưu đa tình mà Tạ Doãn thường dùng, nhìn kỹ,
chỗ chuyển bút có hơi cứng ngắc, thỉnh thoảng sẽ có nét không khống chế
tốt, tạo ra nhiều chỗ không hài hòa, chắc là cổ tay hắn đang từ từ cứng lại,
đến nay ngay cả cầm bút cũng khó tự nhiên.

Nét chữ tuy cứng nhưng nội dung rất nhàn hạ thoải mái, là một câu

chuyện kỳ quái thần bí.

Thằng này, cầm bút không vững mà còn viết linh tinh!

Đồng Minh hỏi:

– Viết gì thế?

Tạ Doãn:

– Chuyện tào lao. Kể về một bộ xương trắng, chết đi sống lại, kết quả

vừa bò lên nhìn thì phát hiện mình không nằm trong lăng tẩm đã xây sẵn,
nghĩ mãi không hiểu, đành tự leo ra tìm phần mộ của chính mình. Con đặt
tên cho nó là “Bạch cốt truyện”, thế nào?

Đồng Minh đại sư nghe nội dung chính của tác phẩm mới hoang

đường của hắn thì không tùy tiện đánh giá, lật sơ sơ quyển “đại tác phẩm”
này.

Nếu nói “Hàn nha thanh” còn có chút bóng dáng chuyện con người,

thì “Bạch cốt truyện” hoàn toàn là lời quỷ quái huyên thuyên, nếu không
phải Đồng Minh thấy ban nãy hắn nói năng mạch lạc rõ ràng thì có lẽ đã
nghi ngờ Tạ Doãn bị bệnh hồ đồ nên mới viết ra mấy thứ linh tinh nhăng
nhít.

Tạ Doãn nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.