HỮU PHỈ - Trang 1709

Mùi Giao Hương vô cùng nồng nặc, ngửi lâu, mũi cũng trở nên tê dại.

Hai sư đồ ngồi đối diện nhau, hồi lâu không nói tiếng nào, chỉ nghe

tiếng tràng hạt trong tay Đồng Minh va chạm lẫn nhau.

Không biết qua bao lâu, Đồng Minh mới nói:

– An Chi, con có từng nghĩ những thứ này đều là suy đoán không?

Liệu có phải vì con luôn canh cánh trong lòng về những gì Triệu Uyên làm
năm xưa nên không khỏi cực đoan, cho rằng mọi việc đều là âm mưu, mà
hễ là âm mưu thì ắt có một phần của ông ta? Theo như con nói, năm xưa
Thanh Long chúa hại Sơn Xuyên kiếm, Bắc Đẩu vây công Nam đao, Hoắc
bảo chủ hạ độc hãm hại Hoắc lão bảo chủ, cũng đều là mưu lược một tay
ông ta bày ra? Điều này không khỏi quá… Triệu Uyên năm đó chẳng qua
chỉ là một đứa trẻ tan nhà nát cửa mà thôi.

– Không sai.

Tạ Doãn nói:

– Nếu con đoán không sai, người bắt đầu năm xưa không phải là

hoàng thúc đó của con, mà là người định ra minh ước Hải Thiên Nhất Sắc.

Đồng Minh:

– Con nói Lương Thiệu.

***

– “Lương… công thân…” thân gì? Thân khải?

Bóng đêm mê ly, trong sơn cốc Tề môn bó đuốc nghiêm chỉnh, cả

người Lý Thịnh dán vào cái hộp gỗ móc ra được từ cấm địa Tề môn, hắn
dành cả một ngày, cuối cùng nạy được bản đầu tiên của hộp gỗ, lộ chút đầu
mối, phát hiện bên trong là một xấp thư dày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.